Truyện dài của Lu Hà phần 7
Thằng Linh vòng kiềng này cũng chỉ là một đại ma đầu dâm
ô. Đội trưởng cán bộ chỉ huy chó gì đêm nào cũng đi tìm gái Đức bạc mặt ra, cả
đội ai cũng kêu ca làm cán bộ cán bẹt mà không gương mẫu. Cả thằng Thường cựu đội
trưởng ở lớp 1, thằng Linh lớp 2 còn tôi là lớp 3. Nghe nói cả hai thằng Linh-
Thường bị nổ ống khói, chắc là tiêm la, hai quy đầu mưng mủ người ta quen gọi
là bệnh lậu. Quen thói lăng loàn về Việt Nam săn lùng gái điếm. Hình như những
năm 1976 và 1977 chưa thấy xuất hiện bệnh si đa ở Việt Nam? Nên cả hai anh
chàng cán bộ này đều bị tuyệt giống, không có khả năng sinh sản. Có thể suốt đời
làm thái giám. Còn tôi có tình yêu với cô N đằng hoàng, chỉ vì cô ta nhất thời
hấp tấp nghĩ chưa thấu, cảm thấy xấu hổ vì bị hai thằng tiểu nhân tên là Tuấn
và Quốc nó rình mò nghe trộm nên cô ta mới te tái đi báo cáo với chúng nó
.
Thằng Thường , thằng Linh khấp khởi mừng thầm tưởng phen
này có cơ hội để tống cổ tôi về nước, nhưng sự việc chả ra sao cả. Cô kia chỉ
có thể tự dối lòng nói rằng: Tôi không hề yêu anh ấy, không hề có cảm tình,
nhưng anh ta cố tình hôn tôi, hay cô có thể vu khống là hiếp dâm. Nếu hiếp dâm
thì phải có chứng cớ như bóp vú, tụt quần xuống, nằm đè lên bụng, hay cúc áo ngực
bị đứt vân vân và vân vân. Chả có quái gì thì chỉ là một cái hôn hụt trong lúc
say rượu thì làm đếch gì được nhau?
Vài hôm sau cả đội trên một chuyến tàu đi thăm quan một viện
bảo tàng. Tôi thấy N ngồi một mình, mới vừa dịnh ngồi lên ghế trước mặt để phân
bua giải thích, nhưng cô ta vì sĩ diện mới đứng phắt dậy còn cười riễu cợt tôi,
miệng còn nói cái anh chàng hâm này…. Tôi tím mặt và thầm thề nguyện suốt đời sẽ
không thèm để ý đến cô ta nữa. Cuối tháng 8 đầu tháng 9 lớp tôi được đi nghỉ
mát ở thành phố Rostock thuộc vùng biển Ostsee tức là biển đông. Tôi còn nhớ là
bãi biển Warnemünde ở đó tôi quen một cô gái Đức và cô ta rủ tôi ra FKK chơi,
tôi xấu hổ không dám tụt quần như mọi người, cô ta cũng không. Một bãi tắm truồng,
tôi rất ngạc nhiên đàn ông đàn bà cứ tồng ngồng phơi chim phơi bướm ra đủ màu sắc
đen, nâu, bạch kim… Thời gian nghỉ mát vui mà thật ngắn ngủi chỉ có 2 tuần thì
phải trở về thị trấn Coswig, khi thấy N
lòng tôi lại laị nặng trĩu buồn buồn. Tôi bị cúm phải nằm ở phòng cách ly. Bà
Weser mua cho tôi một túi táo thì lại nhờ N mang đến cho tôi. Cô ta lén lén mở
cửa phòng bỏ túi táo xuống. Tôi ngao ngán nhìn ra im lặng chả nói gì.
Tôi cảm thấy mình như bị thất tình vào ngày nghỉ chiều thứ
6 tôi lên tàu đi lang thang. Con tàu đưa tôi đến biên giới Ba Lan, một anh bạn
Đức chừng 25 tuổi thấy tôi phúc hậu mới mời tôi về nhà. Anh ta tự giới thiệu
mình tên là Robert. Ông bố là kiến trúc sư xây dựng thành phố Görlitz, mẹ là y
ta bệnh viện, nhà có hai đứa em gái. Út tên là Julia chị tên là Susane. Gia
đình theo đạo công giáo đón tiếp tôi niềm nở. Sáng hôm sau bố mẹ anh trai đi
làm thì Susane cô gái lớn đánh thức tôi
dậy rủ tôi vào bệnh viện thăm mẹ, rồi vào thành phố thăm cha ở một tòa thị
chính, lúc đi qua khu rừng cô ta đi sát bên tôi làm trái tim tôi hồi hộp, rồi cả
hai đứng dưới một bức tượng có nước chảy róc rách, cô ta bảo tôi ghé tai nghe.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng thì thầm xa thẳm của một linh hồn bé nhỏ đáng yêu. Cô
ta hỏi có nghe thấy nói gì không? Tôi trả lời nghe không rõ lắm, vả lại tiếng Đức
của tôi còn rất kém. Cô ta đỏ mặt, mắt nhìn xa xăm. Sau này Julia biên thư cho
tôi, và cả anh trai nữa. Người anh bảo Julia rất thích sưu tầm tem thư, nếu là
tem thư của Việt Nam thì càng quý. Tôi có viết một bài thơ để làm kỷ niệm ghi lại
tâm trạng của tôi.
Tiếng Vọng
Tiếng Vọng
tặng Susane
Anh đã ngoài hai mươi
Mà chưa một lần nào
Hưởng phút giây êm ái
Cuả tình thương dạt dào
Cuộc đời anh lênh đênh
Chiến tranh vùi dập anh
Nơi rừng thiêng nước độc
Tan tác bao mộng lành
Rồi anh được sang đây
Người ta gọi xứ tây
Gặp muà hoa tuyết nở
Mắt em nhìn lung lay
Cha em cũng mến anh
Anh trai laị rất lành
Mẹ thì ngồi yên lặng
Sứ quán dập rình anh
Mắt xanh nhìn xa xăm
Xinh tươi như trăng rằm
Mà anh còn câu nệ
Giáo lý của Việt Nam
Bữa ăn tối hôm nay
Thấy mọi người chắp tay
Anh giật mình luống cuống
Và quên cả chắp tay
Cha nhẹ nhàng mỉm cười
Con cũng phải chắp tay
Ra nhà em đi đạo
Thưa vâng: Giê Su Ma!
Nhà em ở cũng gần
Sáng biên giới Ba Lan
Tiếng chuông chuà văng vẳng
Thức dậy em ngồi bên
Theo em đi thăm cha
Cao vút một toà nhà
Rồi ta đi thăm Mẹ
Bệnh viện đường xa xa
Moỉ chân dừng ở đâu
Đứng sát cạnh bên nhau
Dưới chân một bức tượng
Em thì thầm thật lâu
Áp tai vào oang oang
Tiếng vọng từ hư không
Nào anh đâu có biết
Tiếng lòng em ngân vang
Thật thà chẳng hiểu chi
Không biết em nói gì
Hai má em bừng đỏ
Đáy mắt dấu nụ cười
Linh cảm mối tình duyên
Nhưng anh chưa từng quen
Nỗi lòng ngươì con gái
Nên phận anh lần khân….
Ta đi tắt qua rừng
Quê anh gọi rừng thông
Nghe tim em hồi hộp
Sao anh nỡ lạnh lòng…
Không! Anh rất yêu em
Tình anh như tơ tằm
Vì anh còn lo sợ
Anh phải về Việt Nam
Thật là khổ trăm chiều
Còn trẻ chưa biết nhiều
Một cái gông xiềng xích
Tâm hồn chốn lao tù
Tự thương đời bơ vơ
Yêu em mà vẫn lo
Anh cần gì kia chứ
Quê anh nghèo xác xơ
Hèn không ngỏ tình em
Một muà đông bần thần
Buồn lá thư em gọi
Tuyết đáp dày dưới chân…
Đức Quốc 2007 Lu Hà
Cũng là con người sinh ra ở trái đất này, mà tại sao con
gái Đức họ tình tứ thơ mộng như vậy? Họ không dấp dính nước đôi như các cô gái
Việt mà tôi thấy như đội học nghề này vậy? Một thứ tình yêu nham nhở chó gặm,
yêu và rồi sẵn sàng triệt hại nhau, nếu như cảm thấy có tí chút gì đó bất lợị
cho mình.
26.6.2019 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét