Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

Thơ Tình Chùm 347



Con Gái Nhà Dòng
tặng Hoaitrang Vu

Hỡi cô em gái nhà dòng
Thướt tha yểu điệu thánh đường xôn xao
Thiên thần cũng phải ngẩn ngơ
Phúc âm thánh thót má đào lâng lâng


Thương người hạ giới dở dang
Cửu Long sóng vỗ lỡ làng tương lai
Nôn nao rặng liểu chương đài
Sài Gòn thổn thức canh dài đêm thâu

Cung đàn em gảy điệu sầu
Hàng hiên lã chã chân cầu phượng rơi!
Bước trên hè phố chơi vơi
Nhớ nhung nuối tiếc một thời xa xưa

Ra đi dầu dãi nắng mưa
Tóc chưa tròn búi xuân vừa chớm hoa
Em về tìm bến giang đầu
Chinh nhân dặm thẳm cỏ rầu héo hon…

Sông Hương núi Ngự đòi cơn
Ve sầu mong đợi mộng hồn thơ say
Tháng năm đè nặng vai gày
Có nghe ai gọi vơi đầy nỉ non

Đắng cay gịọt lệ trào tuôn
Đỗ quyên khắc khoải nỗi buồn thiên thu…
Anh thường quen gọi Trang Vu
Gió mây Faceook ngao du quan hà…!

6.5.2013 Lu Hà




Gót Sen Vướng Bụi Hồng Trần
cảm xúc khi đọc thơ Hoài Vân: Tôi Làm Hành Khất

Em thấm giọt mồ hôi lã chã
Vị mặn mòi đau đáu biển xanh
Gót sen theo bước bộ hành
Phượng rơi hè phố bức tranh quê nhà

Ve rên rĩ nhạt nhòa dương liễu
Phủ mặt hồ đàn cá say bơi
Quán trà mấy khách ngồi chơi
Bèo tây hiu hắt xa xôi gió lùa

Thành Hà Nội Cổ Ngư trống vắng
Chiếc cầu rêu năm tháng hư hao
Tòa nhà bưu điện lao xao
Cây si thả rễ nghẹn ngào xót xa…

Nghe mẹ kể hồn ma nức nở
Nên hóa thành bông sữa hoa sưa
Đêm sầu me sấu đung đưa
Âm u thê thảm gió mưa não nùng…

Bổng ai oán lộc vừng hoa xứ
Chuyện tình yêu đau khổ bi ai
Trái tim gieo xuống tuyền đài
Người đời thương tiếc canh dài lệ rơi!

Ngoảnh mặt lại bao người chiêm ngưỡng
Hồ Thuyền Quang gió lộng thuyền mơ
Hồn em lạc lõng hoang xơ
Công viên ong bướm dạt dào đắm say…

Em tức tưởi vai gày nặng trĩu
Phố đông người nhịp điệu bình yên
Lạnh lùng ánh mắt thản nhiên
Ai người hành khất triền miên u hoài…!

* Hoài Vân tức tác giả „Chiếc Lá Vàng „
6.5.2013 Lu Hà





Hồn Lạc Bến Yêu
cảm tác khi đọc thơ Thimyngoc Huynh: Úa Mộng


Đêm qua hồn lạc đi đâu?
Sáng nay  tỉnh dậy âm u  nỗi lòng
Mộng tình hay chốn thê lương
Đoạn trường bi thảm trên dòng sông Tương…

Soi gương môi thắm chỉ hồng
Đắng cay hụt hẫng ngóng trông mãi hòai
Tìm ai trong cõi trần ai?
Tao nhân mạc khách chương đài phỉ phong…

Mịt mù mây nước mênh mông
Con thuyền vô định chập chồng biển khơi
Mới đây nghe tiếng gọi mời
Mảnh tình bèo bọt chơi vơi nỗi niềm…

Trăng vàng từng giọt êm đềm
Em gom ánh sáng bên thềm ngẩn ngơ
Để rồi sầu mộng bơ vơ
Bóng ma tình ái ngẹn ngào khổ đau…!

5.5.2013 Lu Hà

Tan Mộng Hồ Điệp
cảm tác thơ Thimyngoc Huynh: Nào Dễ Quên

Làm sao quên được bóng anh
In vào tâm trí đầu xanh cõi lòng
Ái ân duyên nợ dặm trường
Thuyền tình chia ngả theo dòng biển khơi

Biết rằng vĩnh biệt xa xôi
Độ từ tháng bảy ở nơi quê nhà
Mến nhau ánh mắt mặn mà
Hương cau Nam Phổ trăng ngà nước non

Nôn nao vành nón môi son
Dạt dào đôi sáo nguồn cơn tỏ bày
Líu lo xao xuyến vơi đầy
Con đò tình nghĩa tháng ngày chứa chan

Dập dờn sóng nước trào dâng
Anh em họ mạc xóm làng ngẩn ngơ
Mới đây mà đã xác xơ
Thương con hồ điệp bơ phờ mộng tan…!

3.5.2013 Lu Hà





Thuyền Tình Vô Định
cảm xúc khi đọc thơ Thimyngoc Huynh: Niềm Đau Chôn Dấu

Thương đau, đau đáu mắt trong
Chiều buồn nhỏ giọt bão lòng hoàng hôn
Cô đơn xào xạc linh hồn
Lá thu lả tả nỗi buồn mênh mang…

Con chim rũ cánh bên đàng
Nỗi niềm ngơ ngác bẽ bàng tấm thân
Mảnh tình rơi vãi thế gian
Màn sương khỏa lấp sao ngàn trăng đêm…

Rượu sầu tim ngấm môi mềm
Còn đâu bóng dáng bên thềm thiết tha
Thiệt thua trong cõi sa bà
Cúi đầu chấp nhận sơn hà tìm ai...?

Bâng khuâng khắc khoải canh dài
Đò xưa bến cũ chương đài liễu buông
Xôn xao sóng vỗ đoạn trường
Tiếng đàn ngưng vọng thê lương não nùng

Khổ đau dồn nén tận cùng
Hồn trinh vơ vẩn trập trùng biển khơi
Thuyền em rách nát tả tơi
Bão giông cuồng loạn chơi vơi rã rời…

Đành lòng nhắm mắt buông lơi
Lênh đênh vô định dạt trôi bến nào
Ngỡ ai đứng đợi trên bờ
Thả dòng lá thắm dạt dào tình thơ…!

4.5.2013 Lu Hà








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét