Trường Ca Tự Sự
Cảm xúc thơ Goethe bài 224
Sự ham muốn tột độ
Giữa thế giới phồn vinh
Những con ma vô hình
Huyễn hoặc người mê dại
Biết bao nhiêu ngang trái
Trong cõi đời phù du
Bạn bè hay kẻ thù
Thay đổi không ngừng nghỉ
Những kẻ lười ấu trĩ
Cần nên học cái gì?
Xa lánh chuyện thị phi
Khuyên ngăn đàn con cháu
Trí tuệ thành kho báu
Ông già là vua Lear
Một thảm kịch ê chề
Thích nghe lời tâng bốc
Hóa ra thành ngu ngốc
Điên loạn tới tột cùng
Trong đêm tối mịt mùng
Sờ soạng tìm hạnh phúc
Đầy khổ đau ô nhục
Bởi sa ngã điên cuồng
Trên dòng sông mênh mông
Thuyền ái tình vô định
Bệnh hoạn không dự tính
Bỗng nhiên đến bất ngờ
Hỡi những kẻ ngu ngơ
Nhà thương điên sẵn có
Hãy nghĩ tới điều đó
Tránh sao khỏi tiếng cười
Mai mỉa bởi thói đời
Quen kiêu căng ngu dốt
Xứ mù tôn vua chột
Sư tử ở trong rừng
Thiên hạ sẽ rửng rưng
Hết ganh đua tỵ nạnh
Vịt gà càng hống hách
Báo chí mất tự do
Giáo sĩ phải nằm co
Bỏ ngoài tai dư luận
Muốn hiểu lời giáo huấn
Hãy tìm tới nhà thơ
Vùng thánh địa tôn thờ
Ánh hào quang rực sáng
Bình minh dần ló rạng
Hòa lẫn với đám đông
Lang thang khắp cánh đồng
Là hồn ma bạo chúa
Lơì lẽ như nhát búa
Dối gian đập nát tan
Mị dân thành tro than
Luận cứ từ văn bản
Vũ trụ quan vô hạn
Trắng đen phải rõ ràng
Trên con đường thênh thang
Giữ cán cân công lý
Sàng lọc bao thế kỷ
Các thi sĩ tài năng
Những trái tim sẵn sàng
Cho linh hồn bất tử
Vầng trán nhăn tư lự
Vun trồng hoa hồng nở
Khao khát nhìn trăn trở
Chiều tà buổi hoàng hôn
Dưới ánh trăng bồn chồn
Dải ngân hà nhấp nháy
Ngọn lửa lòng bùng cháy
Nôn nao các vì sao
Giọt nước mắt nghẹn ngào
Tâm hồn Plutarch
Cả một thời hiển hách
Đấu tranh vì tự do
Đường hạnh phúc quanh co
Vinh quang nền triết học
Như lịch sử sàng lọc
Bậc lương đống anh minh
Sống thật với chính mình
Sau chân thành kẻ khác
Các vị thần kinh ngạc
Tôn thờ những con người
Tới đỉnh cao tuyệt vời
Tôi vươn lên tầm vóc
Bởi công lao khó nhọc
Lòng mẹ tựa biển khơi
Cha răn dạy kịp thời
Với tổ tiên nguồn gốc
Nếu không thành ngu ngốc
Ra lệnh nổi người hầu
Rồi đây sẽ đến đâu?
Phải tự mình cố gắng
Trải qua nhiều cay đắng
Trong cõi đời bi ai
Các danh sĩ hiền tài
Khoa học và nghệ thuật
Với niềm tin chân thật
Thiên Chúa trước ngai vàng
Khúc khải hoàn ngân vang
Napoleon hoàng đế
Ma quỷ nào có thể
Dám liều mạng tấn công?
Tuyên cáo trước cộng đồng
Xenia chế ngự
Bản trường ca tự sự
Từ máu thịt của tôi!
Nguyên tác:”Chế Ngự Xenia (Zahme Xenien)”
10.4..2021 Lu Hà
Viếng Tang Người Thợ Mộc
Cảm xúc thơ Goethe bài 225
Xung quanh thật buồn thảm
Khi tiếng búa phát ra
Bao trùm khắp căn nhà
Tấm ván nằm trống rỗng
Ngổn ngang xếp từng đống
Nào kẻ đến người đi
Mấy bà lão thầm thì
Chủ nhật không làm lễ
Đêm hóa ngày lặng lẽ
Mặc quần áo ngay không?
Turk hỏi Heath tính công
Schumann cười nhỏ nhẹ
Mọi sự rồi ra nhẽ
Họ đều được trả tiền
Hối hả nhất Thielen
Bước chân vào ái ngại
Elkan dân Do Thái
Thương láng giềng đơn côi
Mieding đã chết rồi
Anh ấy không bệnh tật
Vội ra đi lật đật
Lại chẳng có vợ con
Cỗ quan tài sơn son
Quàn xác người thợ mộc
Weimar không thân tộc
An ủi vong hồn ma
Bethlehem ngợi ca
Judah nhỏ và lớn
Vòng hoa tươi mơn mởn
Thơm ngát cõi vĩnh hằng
Thiên đường rộng thênh thang
Đừng để tên biến mất
Những tấm lòng chân thật
Biển nhà ông Mieding
Khách viếng thăm cung nghinh
Hưởng dương năm sáu tuổi
Đường quanh co bóng tối
Tiếc bánh xe thời gian
Héo hon vầng trăng tàn
Vang vẳng từng tiếng gõ
Cột điện còn đứng đó
Đóng đinh buộc dây thừng
Tiếng nhạc vang lưng chừng
Vinh danh đời người thợ
Sinh ra tại thành phố
Xây dựng bao công trình
Hồn thi sĩ anh linh
Nơi nghĩa trang an nghỉ.
Nguyên tác:”Về Cái Chết Của Mieding”
12.4..2021 Lu Hà
Chúa Giê Su Tới Thăm Địa Ngục
Trường ca cảm xúc thơ Goethe bài 226
Chúa Giê Su Christ
Xuống thế gian làm người
Bị hành hạ tả tơi
Thân xác còn bêu diếu
Đội quân hàng nghìn triệu
Náo động tới thiên đường
Những vong linh bất thường
Tiếng hú vang rùng rợn
Đàn chó canh hung tợn
Cửa địa ngục bung ra
Bầy ma quỷ rên la
Sấm sét từ thượng giới
Ánh hào quang chói lọi
Chúa con đã từ trần
Các ngôi sao xa gần
Tất cả đều run sợ
Thiên thần dâng tấu sớ
Chúa Giê Su ra đời
Ba mươi sáu năm trời
Cùng với dân Do Thái
Trải qua bao khổ ải
Chết tại thành Judea
Nazareth đầm đìa
Giọt lệ rơi tang tóc
Vì nòi giống cứu chuộc
Bởi tội lỗi gây ra
Trái lời kinh Thora
Thiên Chúa từ cựu ước
Giáo quyền đòi ép buộc
Tổng trấn Philato
Cũng đôi chút đắn đo
Khi ra lệnh xử tử
Giê Su không do dự
Cây thập giá đóng đinh
Cam tâm chịu hành hình
Thay thế cho nhân loại
Tân ước xin lập lại
Cầu xin Đức Chúa trời
Thương xót đến loài người
Qua thăm miền âm phủ
Qủy Satan thích thú
Ma quái rũ rượi cười
Hàng cọc cắm trêu ngươi
Đầu lâu không thân xác
Bầy rắn độc ngơ ngác
Dưới bàn chân thiên thần
Đức Chúa chẳng ngại ngần
Đưa ra lời phán quyết
Các ngươi thật thảm thiết
Vĩnh cửu đến ngàn thu
Thoát sao khỏi ngục tù
Bóng tối miền giá lạnh
Sấm rền vang khó tránh
Những ngôi mộ tan tành
Đức Chúa được vinh danh
Chốn thiên đường ngự trị
Sau ba ngày an trí
Trong hang đá huyệt sâu
Văng vẳng tiếng nguyện cầu
Phục sinh là thiên ý.
Nguyên tác:”Những Suy Nghĩ Thơ Về Cuộc Hành Trình Vào Địa Ngục Của Chúa Giê Su Christ”
13.4..2021 Lu Hà
Do Thái Trường Tồn
Trường ca cảm xúc thơ Goethe bài 227
Từ trối đấng cứu thế
Cho nên chịu khổ đau
Rải rác khắp hoàn cầu
Hỡi đồng bào Do Thái
Trái tim buồn tê tái
Hồn vất vưởng tang thương
Lang thang mọi nẻo đường
Nuối tiếc miền đất hứa
Không chốn nơi nương tựa
Có anh chàng thợ giày
Thân xác bị đọa đày
Bởi coi thường Đức Chúa
Than ôi! Những nhát búa
Cây thập giá đóng đinh
Cớ sao nỡ tuyệt tình
Dòng máu người mộ đạo
Phi- la-tô kiêu ngạo
Người lính gác bất lương
Xiềng xích Chúa trên đường
Đòn roi quất tới tấp
Đấm đá như vồ đập
Máu dàn dụa trên đầu
Gai nhọn cắm ruồi bâu
Babylon thống thiết
Quốc gia tự hủy diệt
Không Moses Aaron
Tang tóc nấm mồ chôn
Cả trên đền viếng tế
Vì sao lại như thế?
Judas một nụ hôn
Thể xác hay linh hồn
Đấu tranh đòi giải phóng
Cái gì cần coi trọng
Đứng giữa hai nẻo đường
Giằng co bao vấn vương
La Mã quyền thống trị
Phải chăng là bài trí
Kế hoạch hai thày trò?
Còn có nhiều lý do
Qủy Satan đùa rỡn
Hai nghìn năm bỏ trốn
Khao khát ngày trở về
Xây dựng lại sơn khê
Abraham hứa hẹn
Trồng dâu nuôi tằm kén
Xứ sở của mật ong
Những đồi nho mênh mông
Israel trù phú
Giao ước giữa tổ phụ
Với thiên sứ Chúa Trời
Tha phương bao mảnh đời
Do Thái nào giết Chúa
Judas và Đức Chúa
Tình yêu thương an bài
Cớ sao lại mỉa mai
Đầy đọa toàn dân tộc?
Tự sát là xuẩn ngốc
Sự thật kín như bưng
Phúc âm hé tin mừng
Lễ phục sinh tái thế
Sách viết theo lời kể
Thời gian đã phôi phai
Tin tưởng ở ngày mai
Canaan xán lạn
Shalom chào các bạn!
Văng vẳng tiếng hát ca
Nước non ấy của ta
Tổ quốc mình vĩ đại
Cuộc bể dâu bươn trải
Vang lời kinh Thora
Gần xa khắp mọi nhà
Món nợ đời vay trả
Mọi thứ đều có giá
Các linh mục gọi tên
Chuông nhà thờ vang rền
Judea miền đất thánh
Hết giận hờn oán trách
Hàng nghìn năm tiêu tan
Những mảnh vỡ điêu tàn
Trái tim đau vá lại
Bao linh hồn oan trái
Tức tưởi trong lò hơi
Rừng xương cốt một thời
Bụi phủ mờ dĩ vãng
Ngậm bồ hòn cay đắng
Thành Jerusalem
Ánh hoàng hôn lướt rèm
Trong lâu đài David
Solomon kiến thiết
Để lại cho cháu con
Nắng mưa chẳng sói mòn
Những bức tường sừng sững
Đồng lòng quyết giữ vững
Hy vọng ở trái tim
Mong mỏi những cánh chim
Từ phương trời lưu lạc
Đã bao lần tan tác
Một thủ đô hoang tàn
Giọt nước mắt chứa chan
Chúa thương dân Do Thái.
Nguyên tác:”Người Do Thái Vĩnh Cửu”
14.4..2021 Lu Hà
Cây Non Trụi Lá
Cảm xúc thơ Goethe bài 228
Ngắm hoài một bức tranh
Tuyên bố là đồ cổ
Muôn sắc hoa đua nở
Trong khu vườn xinh tươi
Người con gái mỉm cười
Ô kìa con dê đực
Bên cây sung háo hức
Như thể muốn đợi anh
Con bọ cánh lấn nhanh
Lăng xăng với bộ giáp
Dê ta cũng gấp gáp
Gặm trụi hết mầm non
Các vị thần héo hon
Lắng nghe lời giảng dạy
Đứng lại đừng bỏ chạy
Bọ hung dê Billy
Hai con vật lầm lỳ
Những lá non vặt trụi
Cây sung nhìn thui thủi
Parabol hình thành.
Nguyên tác:”Hình Parabol”
15.4..2021 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét