Đã lâu lắm tưởng như tôi đã quyên bẵng đi
Mai Hoài Thu, một cô em gái thơ rất dịu dàng đáng yêu thiết tha vô cùng. Thơ
Thu, tâm hồn, lời thơ thỏ thẻ tâm tình của Thu đã trở thành những lời hát ru
trong những đêm trường mộng tưởng huyền hoặc của tôi.
Thời gian qua tôi miên man say đắm với biết bao cô thuyền quyên thục nữ trên mạng
Facebook, nhưng làm sao tôi có thể quên Thu được, một nàng thơ có nhiều kỷ niệm
thơ ca, ảnh hưởng rất nhiều cho những sáng tác của tôi. Hôm nay bỗng nhiên thấy
Thu gửi hai bài thơ được phổ nhạc vào
trang của tôi và làm tôi xúc động. Tôi nhớ lại nhiều năm qua về Thu và các nàng
thơ khác. Tôi muốn ghi lại những lời
trang trọng ngưỡng mộ nhất về Thu.
Đôi Bờ Ly Tao
viết tặng em gái thơ Mai Hoài Thu
Tim anh nhức nhối vô cùng
Tiếng ai nức nở não nùng sầu rơi
Mắt huyền lúng liếng xinh tươi
Trà xuân hương khói một thời thu ơi!
Lá vàng tơi tả chân đồi
Mùa xuân đã đến mà người đi xa
Đêm đen chỉ thấy trăng ngà
Cung vàng thăm thẳm Hằng Nga đượm buồn
Hôm nay nghe lại nguồn cơn
Lòng anh thổn thức lệ tuôn đôi hàng
Thương em gái bước sang ngang
Má hồng chưa thắm ngỡ ngàng mùa xuân
Than ôi! Hai chữ tình nhân
Trăm năm lỡ hẹn trần gian chuyến đò
Khắc sâu vào những bài thơ
Lênh đênh sóng vỗ đôi bờ ly tao
Bao giờ cho thỏa dạt dào
Cho hoa gặp bướm má đào hồi xuân
Kiếp nào tình lại chứa chan
Nghẹn ngào thục nữ tùng quân đi về
5.4.2014 Lu Hà
Câu đối tặng Mai Hoài Thu:
Thơ gào thét giữa biển đời sóng lệ
Hồn kêu thương trong gió ái mưa sầu
Tôi còn nhớ hồi nhỏ đọc truyện Đông chu liệt quốc có một bài thơ tình viết theo thể từ của một bà lão là một dạng đơn giản nhất để hát theo đàn tỳ bà nhưng cũng chan chứa sầu não lắm:
Bách Lý Hề năm bộ da dê
Nhớ ngày nào thiếp tiễn chàng đi
Thiếp tôi ruột đứt nguồn cơn
Thổi nồi cơm đỏ, bát canh cua đồng...
Cơm đỏ là loại gạo mới say chưa kịp gĩa cho trắng. Bách Lý Hề nghèo lắm bà vợ phải mò cua bắt ốc nuôi ông ăn học, hình như hơn 30 tuổi ông vẫn chưa làm nên công trạng gì, long đong mãi đến khi 70 tuổi ông mới làm nên sự nghiệp thì vợ ông đã là một bà lão. Ông đã có vợ mới và nhiều tỳ thiếp ở nước Tần. Không ngờ người đàn bà phụ bếp trong phủ tướng quốc lại chính là vợ ông và bà đã ca bài thơ này. Bách Lý Hề đang đi d ạo trong vườn hoa bỗng nghe ra và biết ngay người hát đó là vợ mình. Hai người ôm nhau khóc.
Đại để chuyện đời Bách Lý Hề là như vậy tôi không còn nhớ nhiều chi tiết nữa. Sau đó là những bài ca từ là những khúc Hậu Đình Hoa của nàng Trương Lệ Hoa và Khổng Qúy Tần thời Hậu Trần hay nhà Tùy gì đó rất xao xuyến tình ái và hình như vua Trần Thúc Bảo đã làm ra câu đối đầu tiên trong lịch sử thi ca để thách hai nàng đối đáp.
Thơ phát triển dần có vần luật niêm chặt chẽ là thời nhà Đường, và ngày nay ở Việt Nam là thơ lục bát, song thất lục bát, thơ mới v. v...
Những thế kỷ tiếp theo thơ tình vẫn là lĩnh vực của giới mày râu, trên thế giới phái quần thoa chưa thấy ai nổi tiếng. Phải chờ mãi đến thế kỷ 17 và 18 ở Việt Nam mới xuất hiện lác đác những nàng như Hồ Xuân Hương, Đoàn Thị Điểm, Bà Huyện Thanh Quan, Công Chúa Ngọc Hân làm thơ tình nhưng chưa phải là nhiều, thế kỷ 20 cũng vậy giới mày râu vẫn chiếm ghế thượng phong. Thỉnh thoảng lơ thơ cũng có người như Ngân Giang nhưng chưa có những bài thơ tình bi ai thổn thức làm cho người đọc phải nhỏ lệ châu sa. Cũng có một vài người nhưng chủ yếu viết về người chồng của mình và chỉ được dăm ba bài thiên hạ vỗ tay nhiệt liệt xong thì tịt ngòi, thơ phú cũng sủi tăm cá luôn.
Bởi vì làm thơ tình do phái nữ viết rất khó. Theo t ôi người đó phải trải qua chìm nổi lận đận về tình ái lại phải có tài do thiên phú bẩm sinh. Người có tài ứng đối thơ phú cảm xúc nhanh nhưng chồng con đề huề hạnh phúc thì chỉ có khả năng làm thơ xướng họa thù tạc. Có thể vẫn có người viết hay nhưng còn dấu diếm không dám đăng công khai vì sợ chồng con ghen tuông rồi cãi cọ nhau gây ra cảnh xáo trộn lục đục trong gia đình, còn nữa là bao nhiêu định kiến lề giáo xã hội cổ hủ nên các nàng sợ không dám sáng tác hoặc đăng tải. Ngày nay may quá, lại có Mai Hòai Thu dám viết nên tâm trạng buồn thảm của mình, so vơi các ông Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử, Vũ Hoàng Chương, Xuân Diệu v. v… cũng chẳng kém gì. Thơ Thu cũng có số lượng khá đấy so với mấy vị tôi vừa kể tên, cũng đáng được ngợi khen.
Tôi được Mai Hoài Thu tặng cho mấy đĩa CD nên thường nghe mỗi khi đi đâu xa, nhiều lúc xe đang chạy 100 cây số giờ theo quy định bỗng nhiên giảm xuống chỉ còn 70 cây số giờ, để những xe sau phải bực bội tuýt còi inh ỏi, mới làm mình sực bừng tỉnh cơn mê.
Cuộc đời kể cũng thú vị thật, nhờ đọc thơ Mai Hoài Thu mà tôi lại xúc động cảm hứng thêm ra nhiều bài thơ khác chỉ cốt để an ủi chia sẻ tâm tình với Thu. Xuất phát chỉ từ một chút tấm tình si không ngờ lại lợi lạc cho cả t ôi và thi đàn Việt Nam. Biết đâu đấy đời sau sẽ còn nhớ đến tôi và không còn ai nỡ hẹp hòi đố kỵ với tôi, khi không còn cái thằng tôi trên cõi đời này nữa? Hiện tại, không chỉ riêng với Thu trên mạng Facebook này, tôi vẫn thường tỉ tê rầu rĩ non nỉ với nhiều cô khác nữa. Họ đủ các loại người tầng lớp gìa có trẻ có, những cô 18 đôi mươi đào non mơn mởn hay những cô trên 50, 60 tuổi cũng còn rất mặn mà. Lác đác cũng có vị ngót 70 tuổi cũng làm cho lòng tôi rạo rực hân hoan xao xuyến về thơ tình.
Nhưng các vị lão bà 80 hay 90 tuổi răng lợi móm mém chỉ còn đủ sức nhai bánh đúc, hay ăn bột dinh dưỡng thôi mà xuân tình còn động trên thi đàn thì quả thực chưa gặp vị nào. Cho nên lòng tôi vẫn khao khát bấy lâu nay, giá như đời Lu Hà này có được một vị lão bà bà nào đó thương mến làm thơ tình nhỉ để cho trái tim Lu Hà này rỉ máu mà cảm tác thì thật là hoan hỉ mãn nguyện vô cùng. Sau này dù có thất thểu bên cầu Nại Hà chờ đầu thai hay dưới suối vàng cũng được ngậm cười là mình thật là diễm phúc khác người . Ở trần gian ngày xưa, ngay cả đến các lão bà bà ngót nghét trăm tuổi tóc bạc phơ phơ như cước nhưng vẫn còn đắm đuối say mê tâm hồn thơ phú với Lu Hà.
Bạch Cư Dị ngày xưa từng viết:
Bách tuế vô đa thì tráng kiện,
Nhất xuân năng kỷ nhật tình minh.
Tương phùng thả mạc thôi từ tuý,
Thính xướng "Dương quan đệ tứ thanh
Vì Bạch Cư Dị ngày xưa từng nói: Trăm năm tuổi có đáng là bao có thể lại là lúc một tình xuân trỗi dậy dù chỉ trong vài ngày để rồi từ dã cõi đời. Cho nên đừng nghĩ một bà cụ già sống được trăm tuổi là đã hết xuân tình. Tại sao không thể làm thơ tình được? Chàng hãy uống cùng ta chén rượu, nếu qua khỏi thành Dương Quan hay từ dã cõi đời này để về cõi vĩnh hằng thì không còn ai nữa là tri âm tri kỷ tri bỉ.
Nên Lu Hà tôi khao khát mộng ước trên thế
gian này sẽ được đọc một bài thơ tình của những lão bà ngót nghét 100 tuổi trước
cơn hấp hối. Uớc mong này có gì là một đòi hỏi vô lý, quá đáng hay là một sự
không tưởng hão huyền?
Trích dẫn: ..."Chao ôi ! Ao ước trăm lần,
Má hồng chưa thắm, tình nhân chưa về….
Mùa Xuân đã đến gần kề,
Tim tôi se thắt não nề mùa Thu!"
(SẦU RƠI…Thơ Mai Hoài Thu)
Trích từ Thi Tập "HỒN ĐIÊN" - CD3: NHỚ HUẾ
(Thơ Diễn Ngâm)
Thơ hay, bằng 4 câu lục bát ý nghĩa thâm
sâu, rất tình tứ của một tâm hồn mỹ nhân thục nữ khao khát được ý trung nhân.
Nhưng suốt cả một đời ngưòi là một trăm mùa xuân đó mà nàng vẫn chưa có được,
chỉ có muà thu lá rụng của sự thất vọng còn mùa xuân của tình yêu thì mãi mãi
chưa về. Hy vọng Mai Hoài Thu sẽ tìm được ý trung nhân bằng thơ bằng tâm linh
có đưọc không? Tuy không đủ 100 mùa xuân là 100 năm thì có được một chục mùa
xuân, chỉ cần 10 năm thôi hồn thơ bay bổng chan chứa lai láng với ai đó cũng là
qúy rồi, hạnh phúc rồi.
Nhân tiện cũng muốn nói rõ để mọi người
biết: Lu Hà tôi rất ngưỡng mộ thơ cô Mai Hoài Thu này, cô ta gửi tặng tôi mấy
đĩa CD và tôi thường nghe trên xe ô tô. Cứ nghe đi nghe lại mãi mà không chán.
Thực ra Mai Hoài Thu tổng cộng làm ra hình như khoảng 140 hay 150 bài thơ ?
Nhưng nỗi lòng tâm tình cô Thu thấm sâu vào hồn tôi mà tôi làm thơ tặng hay cảm
tác, chuyển thể, hay họa lại mới có được 425 bài thơ để tặng Thu cũng là một
chuyện hiếm có đấy chứ. Từ một nỗi buồn của một người em gái thơ rất đáng yêu
mà lòng Lu Hà tôi cũng thổn thức cộng hưởng gia tăng thăng hoa thêm. Vì tôi hiểu
nội dung ý nghĩa từng bài của Thu và cảm ngộ ra mà thương mà nhớ mà khóc thêm
thành thơ. Nói một cách văn vẻ bóng bẩy hình tượng thơ Thu là cái gốc cái rể của
một cái cây, còn thơ tôi từ cái gốc tâm hồn Thu mà ra hoa kết trái, cành lá xum
xuê. Có lẽ trong nền văn học thơ ca Việt Nam xưa nay hiếm. Nói thật trong lòng
tôi cũng rất mến cảm thương yêu cô Thu lắm. Cô ấy rất thông minh đối xử với tôi
rất trân trọng. Từ lâu trong trang của cô nhiều kẻ ăn nói hàm hồ khiêu khích
tôi nhưng Thu thường im lặng hoặc lựa lời chia sẻ an ủi tôi. Cô ấy rất hiểu tâm
tính và tâm hồn tôi, dễ đồng cảm và hòa đồng mà tôi xúc động cảm ngộ ra tấm
chân tình của cô em gái thơ. Thôi cũng là chút kỷ niệm trên quán trọ trần gian
này, rồi ta lại chia tay nhau để theo một chuyến tàu vĩnh hằng.
Hôm nay Huynh lại viết tặng muội và những đoạn văn cảm xúc.để chia sẻ luôn cả với các bạn đọc xa gần.
Mảnh Hồn Nức Nở Sầu Tuôn
cảm tác thơ Mai Hoài Thu: Đà Lạt - Lời Cuối Cuộc Tình
Tôi chưa đến ghé thăm Đà Lạt
Hồn thơ say dào dạt chơi vơi
Mưa bay xa tít chân trời
Côn trùng rên rỉ lệ rơi đôi hàng
Hồ than thở lỡ làng dang dở
Bao mối tình nức nở người ơi!
Sương rơi ướt đẫm chân đồi
Mây bay thung lũng lẻ loi tình buồn
Hồn theo gió nguồn cơn sầu tủi
Bước chân em thui thủi cô đơn
Mảnh mai bờ liễu bồn chồn
Ngậm ngùi hiu quạnh sầu tuôn đoạn trường
Suối róc rách thê lương ảm đạm
Dế dạo đàn thăm thẳm bi thương
Chia ly trăm ngả bụi hồng
Má hồng thiếu nữ tha phương chốn nào
Lời tình cuối nghẹn ngào than khóc
Hãy trở về con dốc nẻo xưa
Bờ tre khóm trúc gốc dừa
Cheo leo đỉnh núi trăng vừa cười duyên
Kìa ai đó triền miên cay đắng
Đợi chờ hoài bóng dáng thân yêu
Nôn nao thiếu phụ yêu kiều
Hương bay tà áo mĩ miều hoàng hôn.
6.4.2014 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét