Truyện dài của Lu Hà phần 2
Thằng Đức tiễn tôi lên tận trung đoàn, trước khi đi tôi
cũng tới lán của Hoa để chào từ biệt, chỉ còn biết nói: Chuyến này ra Bắc non
sông cách trở chả biết lúc nào trở lại để làm thơ với Hoa, thôi tùy duyên vậy,
nếu có dịp ta lại gặp nhau. Chỉ biết chúc Hoa và các bạn gái một ngày không xa
ca khúc khải hoàn trở về quê mẹ. Hiệp định Paris đã ký kết rồi, chắc không còn
bom đạn nữa. Tôi không dám hẹn hò với Hoa để cho Hoa hy vọng hụt, nhớ mong tôi.
Sau đó ra đi thẳng đến trung đoàn. Tại đây gặp lại anh Mạnh từng là y sĩ bệnh
xá, vì can tội trực đêm ngủ gật để chết một ca bệnh nhân sốt rét ác tính nặng,
nên bị giáng xuống đại đội làm lính công binh. Sau này có tiến bộ, anh Mạnh lại
được điều về trung đoàn. Anh Mạnh cũng thích làm thơ, có trí nhớ kỳ lạ. Anh có
tài kể chuyện Tây Du Ký từng chương hồi thao thao bất tuyệt, còn tôi là chuyện
Thủy Hử. Tôi có làm thơ rằng: