Lu Hà tôi hay mơ tiên và thường xuyên gặp tiên luôn. Bậc
tiền bối ngày xưa dẫn dắt Lu Hà tôi có ba Cụ một Việt hai Tàu tên là Tản Đà, Bạch
Cư Dị và Lý Thái Bạch.
Bài thơ lạc cảnh tiên bồng đầu tiên viết vào năm 2008 kỷ
niệm với một người phụ nữ đám cưới trên sông Ngân Hà. Sau đó là hàng loạt những
bài thơ tiên. Thú vị nhất là sau khi xem phim chưởng của Tàu về bà Dương Qúy
Phi, đêm tôi nằm mơ thấy mình là Vua Đường Minh Hoàng rơi từ một đỉnh núi cao
như Hy Mã Lạp Sơn, linh hồn tôi bay vun vút như cánh chim phượng hoàng, vượt
qua núi đồi đồng ruộng bao la qua biển Bột Hải tới nơi mù suơng tiên cảnh. Tôi
đứng thập thò ở một cánh rừng thì thấy một cung nữ thướt tha yểu điệu tới hỏi:
Có phải khách thơ từ hạ giới tới thăm không? Cung Chủ sai tiểu nữ tới đón ngài,
xin rước ngài vào trai phòng thưởng trà.
Lu Hà tôi lầm lũi theo chân tiên nữ áo xanh. Một cung điện
nguy nga lộng lẫy không một bóng người. Thoáng thấy lành lạnh sởn cả gai ốc,
lông chân như dựng đứng cả. Rồi từ trong rèm bước ra là một bà tiên chừng 40
hay 42 tuổi mà hương sắc mặn nồng làn môi đỏ thắm đường nét uông cong, sắc nước
nghiêng thành quyến rũ vô cùng.
Lu Hà tôi khúm núm chắp tay vái chào. Cung chủ mỉm cười mới
đó mà đã quên nhau rồi ư? Thiếp là Dương Ngọc Hoàn, từng được chàng sủng ái gọi
là Dương Qúy Phi ngày xưa đó. Hôm qua Thái Thượng Lão Quân có sai Tôn Ngộ Không
tới báo là chàng sẽ ghé thăm.
Phòng rộng mênh mông cột sơn son thiếp vàng mấy người ôm
không xuể, một cái gường thất bảo rộng chừng 6 mét, dài 8 mét. Lu Hà tôi sửng sốt
trong đời chưa thấy bao giờ nhìn thấy, chỉ dám rón rén ngồi ở góc đầu giường.
Tiên bà vẫy tay, lại gần đây thiếp cho xem cái cái này, thì ra một cái tráp ngà
trong đựng đôi xuyến vàng và cái trâm bạc.
Một lúc sau thấy cung nữ áo xanh bưng một mâm hoa qủa, rượu
hồng đào hai cái chén ngọc nhỏ. Tiên bà nhỏ nhẹ: Đào này gọi là đào trường thọ
mới hái từ vườn bà Tây Vương Mẩu đó. Xin mời chằng nếm thử.
Lu Hà tôi thẫn thờ chả thiết gì ăn uống cứ đau đáu nhìn bà
tiên mà lửa lòng trỗi dậy. Tiên bà hiểu ý, thiếp đã chứng quả tiên nhân cốt đạo
gọi là Thái Chân rồi, bây giờ phong là Cung Chủ ở nơi tiên đảo này, chuyện ái
ân chăn gối như ngày xưa xin chàng hãy lượng thứ cho.
Thôi để chàng vui có bầy cung nữ múa điệu nghê thường mà
chàng từng phổ nhạc theo thơ Lý Bạch đó.
Sau điệu vũ y Lu Hà tôi đứng dây cáo từ để về hạ giới. Nếu
trời sáng mà không về thì hồn viên tịch luôn. Thái Chân bịn rịn hai dòng nước mắt
tuôn trào. Lu Hà tôi theo cung nữ áo xanh ra khỏi cung điện, đứng trên mỏm đá
vách núi cao dựng đứng. Tiên nữ chỉ tay xuống biển, hỏi có nhìn thấy hai con rồngđang
rỡn nước phía dưới không? Lu Hà tôi rướn cổ nhìn đâu đâu?
Bỗng nàng tiên nữ đẩy Lu Hà xuống vực sâu, kêu ối một tiếng
thì ra là mộng, toàn thân đổ mồ hôi ướt như tắm.
Nên có thơ rằng:
Hận Tình Dương Ngọc Hoàn Và Lý Long Cơ
cảm xúc từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị
Võ Hoàng Đế nằm yên linh cữu
Đấng chí tôn nội tử lên ngôi
Long Cợ sầu cảm xa xôi
Nhớ thương Hoàng Hậu nổi trôi bến tình
Cao Lực Sĩ một mình chiêu mộ
Ra công tìm kiều nữ nhân gian
Họ Dương có ả Ngọc Hoàn
Xuân xanh vừa chớm đến tuần cập kê
Dáng lướt thướt bầu thê giáng thế
Hoàng tử phi diễm lệ thu ba
Chiếu truyền đạo sĩ tài hoa
Ba cung sáu viện nhạt nhòa trúc mai
Mạch suối ấm liễu đài băng tuyết
Đỉnh Ly Sơn thắm thiết da ngà
Phẩm tiên đôi trái mâm nga
Trăng vàng sóng sánh mặn mà quý phi
Thưa thánh thượng thầm thì oanh yến
Động bướm hoa hiển hiện thiên thai
Tóc mây lõa xõa mày ngài
Trống canh thủng thẳng trâm cài điểm tô
Chim cúc trái tha hồ ân ái
Buổi thiết triều trễ nải cho qua
Bầu tiêu lai láng thềm hoa
Lửa tình cuồn cuộn xuýt xoa dạt dào
Không có gió lẽ nào hờ hững
Cột buồm vua lừng lững ra khơi
Gối chăn nghiêng ngả đất trời
Rồng mây hừng hực lả lơi sóng trào
Vua sủng ái má đào thục nữ
Bậc mẫu nghi thiên hạ như ai
Họ hàng quyền qúy phát tài
Khiến bao cha mẹ mộng hoài cô nương
Khói hương khấn cầu mong sinh gái
Điệu nghê thường êm ái vũ y
Cung đàn sáo đệm lâm ly
Phong phanh dải lụa kinh kỳ đèn sao
Quân Ngư Dương ào ào vũ bão
An Lộc Sơn máu đỏ chiến bào
Sục sôi lửa lựu đêm nào
Yến oanh dan díu nghẹn ngào giai nhân
Phút tan nát mây Tần gió Sở
Cả Trường An khốn khổ bi ai
Cung Phi thểu não gót hài
Mặt hoa ủ rũ phủ đài tang thương
Cảnh đế đô thê lương hỗn loạn
Đạp lên nhau phách tán hồn kinh
Bao nhiêu giận dữ bất bình
Bất tuân thánh chỉ gia hình qúy phi
Thế là hết lệ chi quả ngọt
Đường Minh Hoàng chua xót đắng cay
Cúi đầu thảm khốc thương thay
Bụi vàng Kiếm Các đọa đày Nga Mi
Bóng chiều nhạt đầm đìa nước mắt
Dải lụa hồng xiết chặt bi ai
Hồn xiêu phách lạc tuyền đài
Hoang sơ Ba Thục u hoài Mã Ngôi
Mô đất nhỏ núi đồi cỏ dại
Tiếng quạ kêu tê tái quân vương
Cành vàng lá ngọc gió sương
Hận cùng giun dế đêm trường mưa rơi
Rồi lên ngựa tả tơi binh tướng
Đất Tây Xuyện cảnh tượng hoang tàn
Tháng ngày trông đợi hồi loan
Lạc Dương trở lại giang san mơ màng
Lý Thái Bạch ôm trăng khóc nguyệt
Điệu thanh bình hủy diệt thanh danh
Nịnh thần kèn cựa tranh dành
Dèm pha Phi Yến thôi đành chịu tang
Non xanh cỏ biếc hàng mây ngói
Vườn Phù Dung nhức nhối dấu yêu
Vị Ương Thái Dịch tiêu điều
Sen khô mai héo mĩ miều còn đâu
Thềm rêu mọc úa sầu cung nữ
Tóc bạc phơ tư lự thẫn thờ
Canh thâu trằn trọc giấc mơ
Màn đêm bao phủ lờ mờ sông Ngân
Quan thái giám tay chân run rẩy
Thái thượng hoàng lẩy bẩy dung nhan
Nỗi niềm tưởng nhớ khóc than
Vua tôi nức nở lệ chan dòng dòng
Trước thềm điện soi đường đom đóm
Sương thu rơi lốm đốm nhành mai
Ý sầu trằn trọc đêm dài
Âm dương cách trở u hoài canh thâu
Mộng chẳng dứt dãi dầu tơ liễu
Bóng người xưa yểu điệu hao gày
Gối loan lạnh lẽo heo may
Châu sa lã chã mặt mày xác xơ
Cầm túi gấm bơ phờ ngắm nghía
Mùi hương thơm hồng tía hồn say
Mả hoang xót lại vật này
Lờ mờ hư ảo đắng cay phũ phàng
Gió xuân hận bóng nàng phảng phất
Áo xiêm y ngây ngất hoa cười
Dao đài Quần Ngọc chơi vơi
Hỏi nơi cung Hán còn người nào hay
Vì thánh thượng có tay thuật sĩ
Đất Lâm Cùng gọi quỷ chiêu hồn
Cưỡi mậy đạp gió sóng cồn
Thiên tào địa phủ bồn chồn tìm đâu
Chợt ngoài cõi thần châu mù mịt
Gác tiên bồng chi chít cỏ hoa
Hiên tây liễu phủ lòa xòa
Màn che trướng phủ thượng tòa Thái Chân
Tiên nữ bẩm đạo nhân hạ giới
Xứ gỉa là khách mới ghé chơi
Bồi hồi thốt chẳng ra lời
Song Thành Tiểu Ngọc cho mời vào ngay
Mặt trông mặt ai hay tình cũ
Cơn sóng lòng chan chứa ngất ngây
Ai ngờ chén ngọc vơi đầy
Phút giây hội ngộ vui vầy là bao
Sương móc đọng ruột bào gan héo
Khóe hạnh trào muôn nẻo đường mây
Hôm nay chàng đã đến đây
Nghê thường khúc nhạc canh chầy xót xa
Đành từ biệt lầu nga gác phượng
Hộp Hoa Điền trân trọng mở ra
Vàng dòng nửa mảnh kim thoa
Ngọc châu còn một nhạt nhòa khói bay
Ôm mặt khóc giãi bày kể lể
Cây liền cành mưa bể gió nguồn
Cánh chim phấp phới hoàng hôn
Ngàn sao chứng dám lệ tuôn đôi hàng !
Lòng sầu hận dở dang ân ái
Bụi Tràng An tê tái thê lương
Tội tình chi hỡi mỵ nương
Hồng nhan bạc mệnh đoạn trường bi ai!
* Dương Ngọc Hoàn tức Dương Qúy Phi, từng làm pháp sư gọi
là Thái Chân
Lý Long Cơ tức vua Đường Huyền Tông hay gọi là Đường Minh
Hoàng
5.12.2014 Lu Hà
Còn giấc mơ gặp nàng Tây Thi, Chiêu Quân thì dài lắm. Lúc
nào hứng lên tôi sẽ kể lại tường tận. Gọi là có 3 giấc đại mơ còn các giấc tiểu
mơ với các cô kiều nữ trên mạng facebook này, tôi không nhớ hết, chỉ còn có thơ
để lại thôi.
Nàng Tây Thi
Việt quốc non sông bạc mỹ nhân
Ngàn năm hương sắc vẫn lưu truyền
Trữ La chân núi hồn thơ thẩn
Một đoá trà mi cõi mộng trần
Lịch sử ngàn năm có ngậm ngùi
Trăng thu bàng bạc nhớ thương người
Tấm lòng trong trắng mười năm lẻ
Tất cả giang sơn một nụ cười
Độc kế mỹ nhân sâu hiểm sao
Ba quân ớn lạnh nét yêu kiều
Thù nhà nợ nước vì ai chứ
Câu Tiễn kẻ kia khéo mập mờ
Ngô quốc quân vương lạc nước cờ
Si tình vương nặng nỗi thương đau
Thù cha phút hoá thành tri kỷ
Hận để ngàn thu một nỗi sầu
Ai giết cha nàng có biết không?
Đôi bên tranh chấp khó coi tường
Địch ta mờ ảo làn ranh giới
Tuổi trẻ thơ ngây chiụ lỡ làng
Mộng tưởng cống Ngô là cứu đời
Vinh quang hiển hách để cho ai
Kẻ kia lam lũ cùng cam chiụ
Bá tánh chiụ ơn chẳng bận gì
Câu Tiễn Phù Sai cũng thế thôi
Quân vương tranh bá chuyện bao đời
Kẻ nhân người ác nào ai biết
Chuyện đã qua rồi máu lệ rơi
Tàn bạo hơn thua mất nước rồi
Hội Kê nuốt hận chẳng nên lời
Năm nghìn binh giáp còn hy vọng
Phục quốc oan hồn bao tử thi
Ba năm nô lệ cho Phù Sai
Câu Tiễn bền gan ở xứ người
Nếm phân Phạm Lãi bày mưu kế
Suối lệ nhạt nhoà em gái ơi...
Người mẹ quê hương có thấu chăng
Ngàn thu vạn kiếp vẫn chờ mong
Trữ La bến nước sầu lưu luyến
Hồn ở Linh Nham thuộc nhớ đường
Tình giả mà sao nông nỗi này
Chân thành ân ái cuả Phù Sai
Phút giây chẳng nỡ dời cung Quảng
Chôn dấu trong tim một bóng người…
Thương mẹ lòng ai nhớ cố hương
Dặn dò em gái phút chia ly
Ra đi nhẹ nhõm hồn thanh thản
Chân núi Linh Nham nhuộm bóng hồng
Giây phút cuối cùng đã hiểu ra
Thương thân phận bạc kiếp tài hoa
Việt Ngô hai nước liền sông núi
Con cháu muôn dân vẫn một nhà
Xả hiến thân mình cho nước non
Vầng trăng vằng vặc tấm lòng son
Khuyên Vua vô ý gây nên tội
Cung Quảng xa hoa nợ oán hờn
Bắc tiến Trung Nguyên mộng bá quyền
Phù Sai nghe vợ bước điêu tàn
Chiến tranh xuy yếu nguồn quân lực
Nạn đói mất muà dân khóc than
Tây Thi nàng hỡi có hay chăng
Câu Tiễn làm sao hiểu nỗi lòng
Công lao bỗng hoá thành ân oán
Tan nát đời hoa những tháng ngày
Thích khách phái đi muốn giết nàng
Tâm xà ác độc rõ Việt Vương
Một công đôi việc hai nhân mạng
Chiếm đoạt tình yêu kẻ phũ phàng
Ván đã đóng thuyền Phạm Lãi ơi
Tài trai kiêu dũng trí hơn người
Tình ta đôi ngả từ đây nhé
Quảng hàn biền biệt vắng Tây Thi
Hồn ở trên mây ngó xuống không
Ngàn năm hạ giới xót thương nàng
Hôm nay có kẻ buồn day dứt
Viết một bài thơ gưỉ gió trăng
1.12. 2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét