Hình như Quách Lan Anh lấy bút danh là Trà Hoa Nữ? Trà Hoa Nữ một cái tên
rất tiểu thuyết và lãng mạn vô cùng. Vậy tôi đã rất cảm tình ngay với cả người
và cái tên. Cô đã làm một bài thơ tự do có nội dung tâm tư sâu sắc khiến tôi
xúc động bồi hồi. Thấy nên muốn tâm sự bàn luận với cô đôi chút về mặt nghệ thuật.
Tuổi 40
Em chẳng còn non trẻ nữa đâu anh
Mái tóc xanh giờ thêm vài sợi bạc
Lúng liếng mắt cười khi nghe anh hát
Thời ấy xa rồi...thời ấy tuổi đôi mươi!
Thời ấy em là cô gái hay cười
Ngây ngô trẻ con giận hờn vô cớ
Thoắt vui buồn...má ửng hồng xấu hổ
Chạm ánh nhìn say đắm anh trao!
Em bây giờ...màu mắt cũng xanh xao
Thêm chút ưu tư nụ cười chẳng giòn tan nữa
Tuổi 40 chẳng trông vẫn chạy về gõ cửa
Thêm chút mặn mà...em nồng thắm trong anh!
Tuổi 40...kí ức vẫn còn xanh
Bớt yêu mình...nghĩ cho người nhiều hơn một chút
Hạnh phúc là khi bước chân mình hẫng hụt
Một bàn tay nào nắm lấy một bàn tay!
Trà Hoa Nữ
-Lu Hà:
Ý tưởng hay lắm, nhưng thực lòng Lu Hà không muốn ca ngợi nhiều về bài thơ
này. Bởi cớ sao? Bởi vì cô Trà Hoa Nữ cũng mới chỉ quan tâm đến cách gieo vần nối
chữ ở chữ cuối cùng trong câu nhưng cô không chịu quy định theo số chữ nhất định
ví dụ như tất cả bài thơ nên là 5 chữ, 7 chữ hay tất cả là 8 chữ. Chế Lan Viên
cũng hay viết như vậy, số chữ không hạn định như cô. Cũng có thể rất nhiều người
thích như vậy, nhưng riêng tôi lại không thích. Còn về mặt tâm hồn ý tưởng của
Trà Hoa Nữ thì tuyệt vời rồi, Lu Hà này rất yêu mến ngưỡng mộ. Đôi dòng thành
thực bày tỏ suy nghĩ của mình, tuy thẩm mỹ nghệ thuật thơ phú có khác với mình
thì đừng giận nhé cô em. Có thể vì muốn bày tỏ tấm lòng của mình với cô em, Lu
Hà sẽ phóng tác ra một bài thơ lục bát hay song thất làm kỷ niệm.
Vậy cô có muốn kết bạn với một nguời thẳng thắn bộc trực chân thành dám
bày tỏ ý nghĩ của mình với cô từ tấm lòng thành thực mà không sợ cô em giận hay
cô muốn kết bạn tin tưởng với một nguời lúc nào cũng chỉ khen cô ngất trời thì
tùy cô. Riêng tôi rất thích cô và thấy cô đáng yêu lắm. Tôi muốn chúng ta nên học
7 vị thất hiền ngày xưa trong rừng trúc bàn bạc đàm thoại về thơ.
-Trà Hoa Nữ:
Cảm ơn anh Lu Hà đã góp ý. Đúng là thơ thì phải có luật nhưng Trà không
chú ý nhiều! Vẫn viết theo cảm xúc. Còn khen hay chê là cảm nhận của mỗi người.
Khen em em cảm ơn và chê em em càng cảm ơn nhiều hơn bởi có vậy em mới tiến bộ
được. Anh Lu Hà cũng yên tâm là Trà Hoa Nữ đủ thông minh để biết đâu là lời
khen chân thành và đâu là lời xã giao. Và quan trọng Trà biết mình là ai! Mong
được anh chỉ giáo nhiều hơn ạ!
-Lu Hà:
Như vậy em là người để cho anh thầm yêu trộm nhớ rồi đó. Kiếp sau hay vài
trăm năm sau ta sẽ gặp lại nhau nhé. Mái tóc có thể bạc phơ như ông cụ tiên
nhân đạo cốt và hỏi em: Hẳn đằng ấy còn nhớ bài thơ năm xưa chứ? Trà Hoa Nữ có
thể là một lão bà bà lụ khụ rụng hết cả răng móm mém cười trả lời: Gái gìa này
tuy ngót trăm tuổi rồi, nhưng làm sao mà dám quên thơ ông được kia chứ.
Chỉ nghĩ như vậy thôi mà lòng anh đã dạt dào ngây ngất nổi hứng lên làm
bài thơ kỷ niệm cho cuộc giao hoan mộng tưởng vi vô này.
Bóng Dừa Liễu Xanh
viết tặng Trà Hoa Nữ khi đọc bài: Tuổi 40
Bốn mươi lã chã đầm đìa
Cành mai chớm nở trau tria nụ hồng
Tuổi hồng sóng nước bềnh bồng
Nỉ non đàn hạc cánh đồng cỏ tươi
Nôn nao xuân đến hoa cười
Bướm ong dìu dặt lả lơi nắng vàng
Tóc nâu óng ả dịu dàng
Cái oanh thỏ thẻ cô nàng kia ơi!
Có người ở cuối chân trời
Sáu muơi tuổi vẫn yêu đời nhớ cô
Thuyền tình lướt sóng lô nhô
Chiều lam khói tỏa điệp hồ ngẩn ngơ
Nửa đêm lạc nẻo trăng mơ
Tiên nga chờ đợi bên bờ đào nguyên
Long lanh ánh mắt thuyền quyên
Nghẹn ngào giọt lệ lời nguyền năm xưa
Sông Huơng núi Ngự hay chưa
Nghìn thu vằng vặc bóng dừa liễu xanh
Tràng An xa cách thôi đành
Chinh nhân vó ngựa kinh thành mờ xa!
6.3.2015 Lu Hà
-Trà Hoa Nữ
Vô duyên chẳng gặp kiếp này
Cũng đừng mong được cầm tay suối vàng!
Hai ta duyên phận bẽ bàng
Đừng vương vấn nữa đừng màng kết duyên
Chưa từng ước nguyện thề nguyền
Làm sao mà nhớ mối duyên hả người!
Kiếp sau có gặp cũng cười
Nhìn nhau xa lạ chuyện đời nhé ai!
Lu Hà huynh!
-Lu Hà:
Hay, hay lắm, em viết rất hay. Anh rất thích bài lục bát dí dỏm này bông
lơn kiêu sa đỏng đảnh này. Đằng nào cũng bỏ công sức ra làm thơ em ạ. Anh vẫn
khuyên em Trà Hoa Nữ hãy cố gắng quan tâm nhiều đến làm thơ có luật nhé. Còn
thơ tự do cũng làm nhưng nên in ít phiên phiến thôi. Hãy tin lời anh, nhân bảo
như thần bảo: Chịu khó làm thơ có luật thiên hạ dễ nhớ dễ bảo quản lưu truyền
cho hậu thế em ạ. Còn em muốn làm đẹp lòng quần chúng công nông, toàn thể nhân
dân lao động, cho lứa tuổi trẻ học sinh sinh viên Việt Nam thì em cứ làm thật
nhiều thơ tự do vào, thoải mái rong chơi phù phiếm nhàn tản cho vui.
Ngày xưa truớc năm 1945 đã sảy ra cuộc tranh luận giữa hai phái nghệ thuật
vị nghệ thuật và nghệ thuật vị nhân sinh. Tản Đà lúc đầu cũng không chấp nhận cả
làm thơ 8 chữ theo nguyên tắc đổi thanh. Còn thơ tự do vô thuởng chẳng ai dám
nghĩ tới. Trong cải cách ruộng đất có
anh chàng Hữu Loan nổ phát súng đầu tiên về bài thơ tự do và đuợc các chú bộ đội
vệ quốc đoàn phần lớn mới biết đọc biết viết rất thích.
Nếu em cứ say mê làm thơ tự do cái đó là tình cảm niềm vui của riêng em
anh rất tôn trọng và hiện nay nhiều người cũng thích như vậy, họ sẽ khen tặng
em nhấn nhiều like cho em, còn anh không khen và chỉ biết im lặng thở dài, một
nỗi buồn man mát thiên thu. Anh có qúy như em gái và biết được khả năng dồi dào
tư duy tâm hồn nghệ sĩ của em, nên anh mới thẳng ruột ngựa tâm sự nỗi lòng anh
như vậy. Anh sẽ được lợi gì? Chả lợi lộc gì hết, có khi còn bị thiên hạ ném đá
khinh bỉ cười nhạo báng anh: Ốc không mang nổi mình ốc còn khuyên với chẳng nhủ.
Rõ Lu Hà là ngã hâm, chả tiến bộ thức thời theo trào lưu kỹ thuật văn minh dân
chủ tự do hội nhập thế giới, lão Lu Hà bảo thủ lạc hậu bỏ sừ.
Anh chỉ khen tặng em riệng phần ý tưởng tâm hồn thơ em gửi gắm trong đó, nếu
có thể anh cảm tác cảm xúc mở rộng ra thành bài lục bát hay song thất lục bát tặng
em, còn phương pháp nghệ thuật thơ tự do không hợp với tính nết của anh, nên
anh bày tỏ thực lòng anh không thể lừa dối em khen em để lấy lòng.
Bởi vì anh thích em và anh muốn em quan tâm đến anh và rèn luyện làm thơ
có luật với anh cho vui. Anh ích kỷ tầm thường cá nhân như vậy đó, không lẽ em
không ưa anh?
Bởi vì anh quá coi trọng chữ nghĩa luật lệ khắt khe với mình và cả với người
mình yêu mến?
Nếu em làm cả thơ đường luật thì càng tốt để anh xướng họa cho vui. Lâu lắm
anh không làm thơ đường.
Cả đời anh Lu Hà chỉ làm có 2 bài thơ tự do khi anh khóc: một bài khóc cha
và một bài khóc về một mối tình. Cứ suy nghĩ miên man mà khóc ra thơ thôi giống
như Hữu Loan vậy. Đôi dòng tâm sự dành cho riêng em. Còn thiên hạ, nếu muốn đọc
những dòng tâm huyết máu thịt này cũng không sao? Ai hỏi gì vặn vẹo gì chuyện củ
hành củ tỏi, anh sẽ lờ đi không trả lời coi họ như liệt sĩ mà thôi, không quen
biết thế thôi. Anh cho họ quyền đọc ké, nhưng không hoan nghênh vì tình cảm tâm
tư về thơ chỉ muốn dành riêng cho một mình em. Anh ích kỷ cá nhân và chả có
tinh thần tập thể tí nào phải không em?
Ha ha ha! Anh tán tỉnh em như vậy đó cay đắng thâm trầm ích kỷ sầu tư cho
kiếp sau. Kiếp này em có phải vợ anh đâu mà theo phải thuận theo chữ tòng.
Chàng thích làm thơ có luật thiếp cũng chiều lòng mà cố noi theo?
“ Sông Thương chẳng vẹn chữ tòng
Tại ai há dám phụ lòng cố nhân? “
Thiếp có phải là vợ chàng đâu? Mà có muốn cầu hôn chắc gì thiếp đã chịu,
thiếp là cành vành lá ngọc không phải dễ đâu nghe.
Thiếp cứ làm thơ tự do cho thoả cánh bằng tung gió, trải rộng dài tâm hồn
với mọi nguời yêu thơ cho thảm thơ dân tộc nhiều hương hoa sắc thơm cỏ lạ. Còn
chàng cứ khắc khổ theo luật thì đời chàng sẽ khô héo tàn lụi dần, chết dần chết
mòn đi mà thôi.
Đúng như em nói: Anh và em vô duyên chẳng gặp kiếp này, mà nên vợ nên chồng
tào khang Châu Trần. Vậy là anh buồn lắm mà chỉ có thơ thôi Trà Hoa Nữ ơi!
Tính anh hay thơ anh chỉ viết thư tình cho em người con gái một ngàn năm về
trước. Bao lời non nỉ bày tỏ về thơ và nghệ thuật cho người bạn tri kỷ tri bỉ
tri âm cứ tuởng như là Bá Nha và Chung Tử Kỳ,
Luơng Sơn Bá và Chúc Anh Đài vậy mà
còn chút dư âm vang vọng đến hôm nay. Tính anh đa tình lắm em ạ. Còn bao cô gái
nữa sắc nước nghiêng thành không kém gì em, anh còn phải quan tâm săn sóc đến họ,
làm thơ tặng họ nữa chứ? Tình anh trải dài từ quê huơng miền trung du Bắc bộ có
rừng cọ đồi chè mênh mông bát ngát có hoa trà nữ , màu tím hoa sim sang Thái
Lan, qua Singapur, Đài Loan, Hà Nội, Huế, Sài Gòn, châu Âu, châu Mỹ, Úc ,
Bangdalesh vân vân và vân vân. Các nàng đang khao khát đợi anh đó. Vậy thư đã
dài anh đành phải kết thúc vậy thôi nghe em.
Không có anh vào trang em đã có nhiều người đàn ông khác đang háo hức muốn
làm thơ tặng em và nhiều nguời bạn gái nữa kia mà? Vậy đừng buồn thư tâm tình của
anh quá ngắn nhé nghe em. Hẹn lúc khác anh sẽ quay lại tâm sự thật nhiều, nhiều
nữa.
Thật ra nhiều người đàn ông khác họ cũng mong anh biến nhanh đi cho rảnh,
khuất mắt họ, thư anh gửi cho em làm họ sôi tiết canh vịt lên. Anh đừng nên có
lả lướt thơ phú thương thương ái ái nhiều qúa với em như thế. Ngộ nhỡ ra em mủi
lòng thật, em phải lòng anh, rồi sẽ sảy ra sự ưu ái của em với anh nhiều quá
thì sao? Thì dĩ nhiên em sẽ sao nhãng họ đi. Mà chắc gì họ chấp nhận thơ anh đủ
sức làm em mủi lòng? Họ tin họ thừa khả năng trí tuệ trình độ chinh phục trái
tim đàn bà cao siêu, sẽ làm trái tim ra tan ra thành nước, làm em mủi lòng hơn
anh? Anh là cái thá gì? Bằng chứng thiên hạ sẽ tranh nhau lăn xả vào nhấn chuột
like cho một vài ngã cộm cán nào đó về thơ tình yêu còn ngã Lu Hà này thì để trống
trơn cho bõ tức cho hả cơn giận nhồi máu cơ tim, máu não phổi?
Trước khi chia tay anh tặng em gái bài thơ làm kỷ niệm. Không biết lần sau
gặp lại anh còn cảm hứng thi phú với em không? Có trời mới biết.
Nhịp Cầu Kim Ô
viết tặng Trà Hoa Nữ
Nghìn năm trước làm sao biết được
Đường trần ai lạc bước xa xôi
Thư cưu trống mái cặp đôi
Bờ sông Dương Tử bồi hồi mãi thôi
Trà hoa nữ luân hồi trôi nổi
Sóng triều dâng đắm đuối chơi vơi
Bướm ong dìu dặt lả lơi
Tình quân biền biệt nghẹn lời nước non
Bởi kiếp phận môi son chỉ thắm
Cách xa nhau vạn dặm trùng dương
Vần xoay thế kỷ vô thường
Tìm trong giấc mộng vấn vương u hoài
Rượu cứ rót đêm dài nến rỏ
Cánh nhạn thơ hận thuở ly tao
Tiếng lòng nao nức xôn xao
Trái tim nóng bỏng nghẹn ngào châu sa
Chẳng gặp mặt măn mà thương ái
Nửa hồn mây tê tái canh thâu
Vẳng nghe gió hú mưa ngâu
Ngưu Lang Chức Nữ nhịp cầu kim ô
Duyên hội ngộ sông hồ non nước
Bến Trữ La ngày trước còn đây
Tây Thi lã chã vơi đầy
Lu Hà thổn thức ngất ngây vì tình!
6.3.2015 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét