Thơ Mai Hoài Thu
Bài thơ này theo tôi là Mai Hoài Thu viết
theo thể thơ mới, cách gieo vần có nguồn gốc từ thơ đường luật và thơ tứ tuyệt.
Cứ một khổ là 4 câu chia làm 5 cung đoạn toàn bài là 20 câu tất cả. Thơ viết
như vậy là đủ không dài lê thê và cũng không ngắn tiện cho việc phổ nhạc thành
một bài hát trữ
tình hay. Đặc điểm cuả lối viết này rất dễ khêu gợi tình cảm, cũng
du dương trầm bổng chẳng kém gì thơ lục bát. Tất nhiên thể thơ này làm khó hơn
thơ 8 chữ, 5 chữ và thơ tự do. Vì thơ tự do không giới hạn số chữ trong câu và
luật lệ hà khắc cuả thơ.Tôi đọc qua một lựợt và đặt bút viết luôn lời bình bắt
đầu từ cái tiêu đề:" Ta ru đời... hay ta ru em?". Tác giả là một người
nữ lại viết ta ru đời? Đời cuả ai, cuả chính tác giả, cuả một cô gái nào đó hay
cuả một chàng trai? Theo tôi tác giả đã tự hoá thân thành đối tượng mà mình đã
từng yêu để tự an ủi hát ru cho chính cuộc đời mình. Bây giờ chúng ta hãy từ từ
thả tâm hồn mình để cùng hoà quyện với Mai Hoài Thu nhé.
"Ta ru đời… hay ta ru em…
Những tháng năm trăn trở muộn... phiền".
Thì đúng rồi Mai Hoài Thu, nàng đang thổn thức khóc cho số phận bạc bẽo cuả
mình với những tháng năm trăn trở muộn phiền. Có thể đây là cảnh ngộ như biết
bao tài năng, hồng nhan bạc mệnh khác mà ta thường nghe, thường đọc trong những
trang thiên cổ hận tình ai oán ngàn thu... Nhưng cũng may cho cô nàng vẫn còn sống
cho đến ngày nay, vẫn vui tuơi trong ý nhạc lời thơ vẫn trẻ trung xinh tươi để
là một Mai Hoài Thu. Chỉ cần nghe đọc cái tên thôi người ta đã thấy lâng lâng
cuả một hoài niệm xa xăm, cuả muà thu bảng lảng mây hồng, lá vàng bay, cuả những
cánh hoa đào, hoa mai rơi lả tả trước muà gió đông rồi. Mai Hoài Thu cũng chẳng
cần lấy bút danh bút hiệu làm gì? Phải chăng ý trời đã xui khiến cha mẹ đặt cho
cái tên Mai Hoài Thu từ thuở mới sinh ra?
"Môi mặn đắng giọt lệ sầu tê lạnh,
Mùa Thu về lá rụng buồn thêm...?".
Thật thương cảm vô cùng, nước mắt lã chã rơi mặn đắng và tê lạnh, tê lạnh toàn
thân và cả trong trái tim cuả nàng. Không những thế, trời còn gọi muà Thu về để
dội cơn buồn lên thân hình mảnh mai liễu yếu đào tơ cuả nàng. Từng chiếc lá rơi
là từng nỗi buồn chồng chất dày thêm cho hết cả muà Thu và sang cả muà Đông, chắc
chắn còn sầu khổ hơn nưã với cái giá lạnh căm căm, gió thổi, mưa rơi, tuyết rụng...
"Ta ru đời… hay ta ru ta…
Thả đam mê trói chặt một đời,
Cuốn thương đau theo giòng nghiệt ngã,
Vẫn âm thầm mưa nắng lẽ loi..."
Cái đam mê cuả tình ái đã trói chặt đời
nàng và đã làm nàng mất tự do, mất thăng bằng và nàng vẫn chưa thể nào bình tĩnh
lại, như ngồi trên một con thuyền bồng bềnh tròng trành giưã biển khơi bao la
khổ tận. Cái ảo ảnh cuả quá khứ nghiệt ngã như con ma ám ảnh đời nàng. Bởi vì
nàng quá chân thành, quá thánh thiện mà trở thành thiệt thòi để rồi phải sống
trong cô đơn âm thầm theo bốn muà mưa nắng.
Cảm giác này tôi cũng đã viết trong 4
câu thơ cuả bài Giọt Thương Lệ Cuối Cùng:
"Xét laị cho cùng vẫn thấy vui
Khen cho cơn bão chốn mù khơi
Mừng ai có hưởng mùi say sóng
Mới biết rằng ta ở cõi đời..."
Đời một người sống cũng nên nếm trải mùi
vị cuả đau khổ, vấp ngã, cay đắng, ngậm ngùi, xót xa thì mới thực là một đời
người. Nhưng cũng đừng vị thế mà chán nản, tự kết thúc chấm dứt hết tất cả bằng
một liều thuốc ngủ. Hãy có gan chịu đựng đau khổ và ngẩng cao đầu lên mà sống.
Hãy tự nhủ lòng mình: trong đau thương hãy đừng rơi nước mắt, trong đắng cay
hãy giữ trọn nụ cười. Hãy đi học thêm, hãy tham gia mọi hoạt động văn hoá nghệ
thuật, từ thiện để có ích cho đời.... Hãy vững gót để được sống làm người, hay
tự huỷ hoại thành thân tàn ma dại chỉ vì một chút tình yêu cũ kỹ đã mất đi rồi?
Nếu một người sống cứ trơ trơ ra đó, vô cảm, tàn nhẫn không biết đau khổ dằn vặt
là gì? Mà chỉ chỉ chăm chăm lấy quyền lực, tiền bạc, chém giết, cướp đoạt làm lẽ
sống thì đâu phải là con người?. Sống như vậy có khác chi bầy dã thú và kết
thúc bằng một tiếng trống đưa ma, chẳng ai biết đó là đâu? Sự đau khổ cuả người
con gái được mô tả nó bằng thơ cho chúng ta đọc thật là trân quý biết bao
nhiêu. Tâm linh, sinh khí cuả chúng ta chắc rằng sẽ cảm nhận được như một luồng
từ trường điện phóng ra để chia sẻ an ủi với nàng và vực nàng dậy vui sống với
chúng ta...Rồi đây một muà xuân tươi đẹp sẽ đến với nàng, như nàng đã gieo nhân
lành thì gặt quả ngọt vậy...!
"Ta ru người... hồn ta cuồng
quay...
Môi em thơm mộng ước bao ngày,"
Nàng đã tự thoát thai hoá thân thành người
khác để tự thấy chính hồn mình nghiêng ngả cuồng cay. Nàng không quên được nụ
hôn môi em thơm với bao mộng ước. Nói đến tình yêu người ta thường đề cập đến nụ
hôn và trái tim. Nụ hôn thật là thần thánh, thiêng liêng vô cùng, nụ hôn cuả
tình yêu chân thành khác hẳn với nụ hôn trí trá vờ vịt cuả người đời. Về cái
hôn tôi không muốn bình luận nhiều chỉ xin phép được trích dẫn 2 đoạn thơ cuả
chính tôi viết ra, để thấy được phần nào ý nghiã cuả nụ hôn khi người ta yêu
nhau thật sự chân thành:
Cái Hôn
"Ra thế cái hôn quý thế ư?
Mà người quân tử vẫn sầu tư
Băn khoăn cho đến già đời nửa
Chỉ để nói rằng anh vẫn yêu
Yêu em mà laị chẳng hôn em
Mắc nợ cho nhau chỉ một lần
Em biết em thương mà phải chịu
Cõi trời lồng lộng gió quan san..."
Khổ thế đấy, mất đi một cái hôn mà cả nưả
già đời vẫn còn băn khoăn trăn trở. Nhưng nếu có cái hôn đó thì cuộc đời tôi có
thể sẽ không bao giờ ước mơ để trở thành thi sĩ. Căn mệnh mà trời đã xếp đặt là
như vậy đấy. Ta hãy vui lên mà chấp nhận với thực tại vui với những gì mà mình
đã có, trân trọng những kỷ niệm thuộc về dĩ vãng yêu thương.
"Đêm mật ngọt bao lần tình tự,
Ái ân nồng... mộng chín còn say..."
Tình yêu đã dâng lên tột đỉnh, ái ân đã
dồn xuống tận cùng để người con gái vẫn còn lưu luyến nhớ tiếc thật là một cô
gái đa cảm si tình vô cùng. Rồi bỗng dưng nàng trở nên hụt hẫng chơi vơi trong
một khoảng không gian mênh mông vô tận, cuả con số không. Nàng tự biết phận
mình không may mắn về tình ái có thể nàng còn hy vọng về tiền bạc để lấy lại sự
cân bằng? Người ta thường nói: đen bạc đỏ tình và ngược lại cũng là đỏ bạc đen
tình. Nếu cả tình và bạc đều đen cả thì nàng sẽ sống rất khổ sở. Bới cớ sao? Bởi
vì bản tính cuả nàng sinh ra là chỉ để yêu thương, chân thành. Con người nàng
là nhân hậu, thánh thiện và cái hệ lụy tiếp theo cũng khó mà tránh khỏi. Vậy chỉ
còn cầu xin đức Chuá, trời Phật hãy thương nàng mà bảo vệ phù trợ cho nàng
trong cõi đời gian lận bể khổ, trầm luân, tệ bạc, ác nghiệt, giả tạm này...
"Ta ru em một đời bão nổi,
Gió vỗ về ru ngủ một đời trăng,
Biển vẫn say...sóng cồn cào réo gọi...
Mây vẫn hờn ... nước vẫn lang
thang..."
Trải qua một cuộc giông bão khốc liệt cuả
ái tình, thì tất nhiên sẽ biển lặng sóng sẽ êm và chỉ còn nghe luồng gió nhẹ vi
vu thổi một đời trăng. Chúng ta cũng đã biết trên mặt trăng có nàng Hằng Nga một
mình trong cung Quảng quanh năm cô đơn lạnh lẽo. Tuy bên ngoài vẫn có chú Cuội
làm phục dịch gánh nước bổ củi cho nàng. Chú Cuội không phải là Thái Giám,
nhưng từ hàng nghìn năm nay có truyền thuyết nào nói chú Cuội dan díu với Hằng
Nga đâu? "Gió vỗ về ru ngủ một đời trăng..." Trời ơi! Thì ra nàng ở vậy
cho suốt cả cuộc đời và không thèm yêu ai nưã, nàng chán ngấy tình yêu lắm rồi
và nàng đã mất lòng tin về con người...?
"Biển vẫn say... sóng cồn cào gọi..."
Thật đáng thương cho nàng, nàng vẫn còn say với biển như người ta thường nói:
thuyền tình bể ái. Như vậy những cơn sóng tình vẫn trỗi dậy cồn cào gọi dậy
trong lòng nàng, nhưng mây vẫn hờn với thăng trầm cuả quá khứ và nước vẫn chảy
lang thang như đưa con thuyền tình không lái trên mặt biển mênh mông vô định,
không phương hướng và chả biết neo đậu vào bến bờ nào đây...?
"Ta ru mình...tình si còn ngoan,
Vẫn đắng cay...ôm ấp tình hờ...
Vẫn cô đơn… trăm nghìn nuối tiếc,
Một kiếp người chua xót với lệ
khô...."
Nàng tự an ủi mình vì chút tình si thoi
thóp gá tạm này chăng? Nàng không tin lắm mà phải cay đắng ôm ấp nó, vờ vĩnh tạm
bợ qua ngày...Nàng biết đó chỉ là một mối tình hờ mà nàng đã vô tình lượm được,
nhặt được trên con đường hành hương về cõi thiên đàng...Kết cục nàng luôn cảm
thấy cô đơn và nghĩ rằng không ai hiểu nàng thương nàng thật sự như mối tình
nàng đã hụt hẫng trong quá khứ và vẫn là một kiếp người chua xót với lệ khô...?
ngày 30.1.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét