Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2020

Thơ Tình Chùm Số 1.263


Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 10

Kể từ nay thong dong qua lại
Tường giáp tường chẳng ngại điều chi
Cửa lầu trăng gió vân vi
Vườn thanh ong bướm rầm rì trúc mai


Động tiên sẵn thiên thai lối ngỏ
Ông bà vui cùng trở gót về
Truyền ngay thợ khóa đôi bề
Khéo thay con tạo phòng khuê thầm thì

Nơi trướng loan nhâm nhi chồng vợ
Dương tướng công  trăn trở nỗi mình
Quanh năm bận rộn quân binh
Tuổi già an trí gia đình mừng thay

Con nhà tướng văn hay chữ tốt
Lương Phương Châu ngọc thốt châu phun
Văn chương lai láng mưa phùn
Tương lai trụ cột đồng hun mối giềng

Con gái ta ngả nghiêng hương sắc
Dương Dao Tiên đài các đoan trang
Đợi ngày cờ biển bảng vàng
Vinh qui bái tổ vẻ vang hai nhà

Dương tiểu thư nhẩn nha chẳng vội
Sai Vân Hương  qua lối bạch liên
Ai ngờ lại gặp sinh viên
Bờ ao lướt mướt thiên nhiên mơ màng

Dương Phương Châu ngỡ ngàng dừng bước
Hương tần ngần đứng trước khóm hoa
Sương rơi mái tóc nhạt nhòa
Cúc tần rõ mặt một tòa trang nghiêm

Dương chần chừ nỗi niềm tỏ rõ
Trước cô nàng chăng chớ thử xem
Chàng đâu có ý lom lem
Vân Hương vội lánh tỵ hiềm nhỏ nhoi

Hãy dừng lại xin người chiếu cố
Đã bấy lâu đắp nhớ đổi mong
Trăm năm liệu có biết không
Mang lòng đeo đuổi trót công tìm tòi

Bao sầu muộn thiệt thòi kẻ sĩ
Đài gương cao trộm nghĩ dấu bèo
Vườn thanh tao nhã tranh treo
Tường đông xao xuyến ngặt nghèo cánh hoa

Bướm cũng liều bay qua lượn lại
Dáng kiều thơm ngây dại lân la
Cung thềm khao khát Hằng Nga
Mặt dày mày dạn gốc đa vác dìu

Kẻ si tình đìu hiu ngày tháng
Đợi trăng lên cay đắng xót xa
Nửa đêm gà gáy canh ba
Lẻ loi chiếc bóng chiều tà thu chiêng

Hương ngúng nguẩy tình riêng cách biệt
Nói như chơi ai biết mà lường
So le đôi đũa giữa đường
Biển đông xe cát uổng công dã tràng.

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
30.7.2020 Lu Hà



Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 11

Sinh cúi đầu hai hàng lệ nhỏ
Giọt sương rơi ngọn cỏ ướt đầm
Vân Hương thỏ thẻ thì thầm
Tùy duyên chọn hạt gieo mầm thử coi

Khai luồng lạch doành khơi lá thắm
Hiếm gì tay chăm bẵm nổi chìm
Sinh rằng phận cải duyên kim
Đồng thanh tương khí cầu tìm nơi đâu

Dương tiểu thư đình lầu ngăn cách
Gác tía cao nào trách chi ai
Ước ao thề nguyện đêm dài
Bình minh chờ đợi tin mai lừng khừng

Giấc tiên say chập chừng dang dở
Giun dế ran lại sợ tiêu tan
Trong mơ chan chứa nồng nàn
Hoa đào năm ngoái lụi tàn gió đông

Hương nghe nói xuân hồng chớm nở
Nể tình chàng hay dở dò xem
Họa chăng gió cuốn nâng rèm
Lửa lòng nung nấu đá mềm biết đâu

Đông giá lạnh sông câu cá móc
Phải kiên trì nuôi ngọc trai già
Miệt mài dao khắc đá bia
Tượng đồng cột sắt trau tria ái tình

Duyên tiền định phận mình như vậy
Mối tương tri dần thấy nay mai
Hết cơn bĩ cực thái lai
Trăm hoa đua nở hương lài thoảng bay

Sinh đờ đẫn nửa say nửa tỉnh
Ân tình này biết tính làm sao
Mai này liệu có khi nào
Đơm hoa kết trái yếm đào gấm nhung

Hương đỏ mặt sượng sùng đi thẳng
Lối cũ qua lằng lặng cưả lầu
Tiểu thư mới gọi vào hầu
Mắng ngay sao lại đi lâu chậm về?

Hương rón rén tỉ tê thưa chuyện
Chẳng bao giờ hò hẹn với ai
Lạc đường vào lối thiên thai
Vườn tiên mở rộng giao đài nguyệt hoa

Lương công tử nhạt nhòa ngấn lệ
Nhớ tiểu thư kể lể nỗi niềm
Nửa vầng trăng khuyết lưỡi liềm
Quên ăn biếng ngủ bên thềm ngóng trông

Bến đò ngang dòng sông tình ái
Khách má hồng thơ dại chày sương
Thư sinh tơ tưởng vấn vương
Nàng Vân nuối tiếc hoài thương nửa phần.

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
31.7.2020 Lu Hà



Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 12

Dám trách ai lữa lần quay quắt
Con ve sầu bằn bặt âm hao
Mảnh tiên từng thấy ngày nào
Giọt tình thấm thoát nôn nao cõi lòng

Nơi cửa tướng nhà dòng nghiêm ngặt
Mé tây lầu dìu dặt bóng mây
Trăng tròn nguyệt lại ngất ngây
Tiểu thư truyền gọi bấy chầy Vân Hương

Buổi bình mai tin sương thấp thoáng
Vẻ yêu kiều thủng thẳng tới gần
Xa xăm ánh mắt ngại ngần
Trăm năm chẳng nhẽ khất lần dằng dai

Vẫn biết rằng một hai sớm tối
Cây si kia đứng tội lắm thay
Kẻ hèn xin khước từ nay
Kén đâu đất tốt trồng cây gieo mầm

Lòng nhàu nát mưa dầm rả rích
Dạ xót đau tĩnh mịch màn đêm
Hoa đào lả tả quanh thềm
Đông phong hiu hắt sầu thêm mấy phần

Lầu tiểu thư đầy sân lá rụng
Cuối mùa thu rẻ rúng trăng tuần
Bấy nay lục ố xa gần
Gốc dương trơ trọi khói tan cội già

Bích Nguyệt cũng đầm đìa sương giá
Cảnh điêu tàn vương giả buồn thiu
Tớ thày thơ thẩn ỉu xìu
Hồ sen tăm cá liu điu dật dờ

Nhớ ngày nào ngẩn ngơ liễu thắm
Cùng lớn lên đằm thắm ngang vai
Chợt đâu rũ rượi u hoài
Cành dài vắt vẻo đã vài năm nay

Hương đỡ lời buồn thay phong cảnh
Thật lạ lùng cẩm thạch rêu phong
Nắng xuân lục mới trông mong
Thu về héo úa tiêu phòng thê lương

Đêm ham giấc đài vương bướm trắng
Mộng Trang Chu bóng dáng tiên nga
Giận hờn chi nữa sa bà
Mỗi năm mỗi tuổi trăng ngà đợi ai?

Nghe tiếng đàn bên tai réo rắt
Cánh hải âu dìu dặt gần xa
Chập chùng biển cả bao la
Con thuyền vô định bóng tà tịch dương

Hương nhụy còn nõn nường chi nữa
Ngó sen khô tình chửa thắm hương
Tỳ bà tay lựa nên chương
Dây văn dây vũ đoạn trường hồ thu

Hạc bay xa vi vu trong gió
Chuông luân hồi than thở chị em
Thôi đành đóng cửa buông rèm
Dòm song rên rỉ thòm thèm trăng tơ.

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
1.8.2020 Lu Hà



Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 13

Gió mây bay hững hờ chẳng nói
Giọt mưa thu rỉa rói nguồn cơn
Bâng khuâng tựa cửa ôm đàn
Ngưu Lang, Chức Nữ tủi hờn kim ô

Quạ ăn sương biển hồ lai láng
Nỗi niềm riêng thức trắng canh thâu
Ngân Hà u ám mưa ngâu
Phòng the giá lạnh đĩa dầu hư hao

Gối tương tư yếm đào thấm ướt
Giọt châu sa sướt mướt u hoài
Tháng ngày vẫn chẳng nguôi ngoai
Bóng đưa ngọc thỏ đợi ai trăng tà

Trận dâu bể lầu ngà gác ngọc
Có gì vui eo óc bên tai
Ngoài sân giun dế bi ai
Phấn son lau sạch trâm cài rối tung

Buông màn nằm mịt mùng đêm tối
Nửa hồn mây lạc lối xa xôi
Giật mình ngơ ngác bồi hồi
Nguyệt, Hương kề cận khúc nhôi tỏ tường

Bởi tiểu thư vấn vương hình bóng
Mười sáu thu sầu đóng xót xa
Nhớ thương cho kẻ vì ta
Nắng mưa dầu dãi sa đà bấy lâu

Lân la mãi về đâu ai biết
Ngóng trông hoài da diết nhường nào
Hoàng hôn tới lúc tàn sao
Canh ba gà gáy lầu cao dậy ngồi

Nhẹ nưng cầm trang thôi nhẹ gót
Ánh bình minh lảnh lót tiếng oanh
Vô tình nhảy nhót trên cành
Trêu ngươi thiếu nữ trong mành đăm chiêu

Hương bước vào phòng khuê nhỏ nhẹ
Nguyệt theo sau thỏ thẻ xuýt xoa
Thưa rằng vườn mới thêm hoa
Cỏ xanh liễu thắm nhạt nhòa bướm bay

Nắng ban mai trời mây quang đãng
Dương Dao Tiên thủng thẳng dạo chơi
Nhác trông chàng sắp tới nơi
Nàng vừa xoay gót định dời chân đi

Nháy Hương, Nguyệt thầm thì rảo bước
Sinh đón đường đứng trước dạn dày
Phân bua non nỉ giãi bày
Hữu duyên tương ngộ may thay phen này

Đã bấy lâu hao gày biếng nhác
Gió mây hoài cánh hạc bay cao
Tháng ngày vò võ âm hao
Mong trăng nhớ nguyệt nghẹn ngào hoa tiên.

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
2.8.2020 Lu Hà



Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 14

Vẻ mặt chàng sầu miên u uẩn
Bước chân đi thờ thẫn rối bời
Tiện đây xin có đôi lời
Vụng về sửa mũ đúng nơi gốc đào

Điều cấm kỵ lẽ nào chẳng biết
Chẳng ngại gì tha thiết van lơn
Mây bay  khói trắng dập chờn
Xót xa thân phận tủi hờn cô đơn

Chốn Dương đài đòi cơn thần nữ
Đỉnh Vu sơn trăng gió nhớ thương
Mây mưa vần vũ sông tương
Cung đàn dang dở càng vương vấn tình

Dưới vòm trời thần linh chứng giám
Nguyện sắt cầm lá thắm se tơ
Nỡ nào nguyệt lại hững hờ
Để cho bướm trắng bơ phờ vì hoa

Nghe sinh nói nhạt nhoà khóe hạnh
Liễu mùa thu dám trách xuân xanh
Làm thinh nặng nhẹ sao đành
Còn trong khuê các phòng canh biết gì

Trong  lễ giáo sân thi tùy cửa
Tìm đúng nơi đôi lứa chỉ se
Tránh ra hãy để cho về
Sinh càng nài nỉ ê chề Nguyệt, Hương

Sóng tình chưa chán chường thuyền ái
Trái tim sao tê dại vội vàng
Sinh càng theo đuổi bên đàng
Trúc mai lại khéo mơ màng vị lai


Ngại ngần nơi trang đài gót ngọc
Biết rằng ai khó nhọc vì ai
Tấm riêng, riêng để chất cài
Bâng khuâng tự lự đè vai gánh tình

Lời quyến luyến lung linh ánh mắt
Động bướm hoa dìu dặt thanh tân
Rủ rê gió sở mây tần
Dùng dằng chẳng quyết lữa lần mãi sao?

Thà cho quách bề nào còn ngại
Cách trở hoài trễ nải lân giao
Vân Hương, Bích Nguyệt ra vào
Tỉ tê trò chuyện biết bao nhiêu điều

Ngẫm lời càng liêu xiêu tấc dạ
Lòng người đâu sắt đá khư khư
Ao sâu cá lội lừ đừ
Lẽ nào hoa lại khước từ bướm say?

Bởi thói đời làn mây giọt nước
Tình phô bày sau trước nghĩ suy
Kẻ gieo người bắt cũng tùy
Tà dương khuất bóng kinh kỳ gió bay.

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
3.8.2020 Lu Hà




















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét