Trường Ca Đánh Giặc Nguyên
Lũ giặc ấy từ trong sa mạc
Cả rừng gươm giáo mác kiêu hùng
Đoàn quân xâm lược bất lương
Nội Mông xuất phát bão bùng lưả thiêu
Bầy hung giữ cú diều xung sát
Điên cuồng say quyết liệt giao tranh
Châu Phi lục điạ tan tành
Âu Châu ngập máu thất kinh biển Hồng
Ngưạ phi tới tan xương nát thịt
Biển đeo tang Bách Đạt Ba Tư
Tân Cương Hắc Hải
cuồng lưu
Yên Kinh Hoa Hạ cỏ dầu héo hon
Đường bắc chiến tây chinh bình điạ
Lũ " Thiên kiêu " nào chịu để yên
Trời Nam một cõi vững bền
Chông chênh Thát
Đát đảo điên ngai vàng
Dấy vó ngưạ Nguyên Mông nam chiến
Rồng phương nam đánh chặn cá kình
Triều Trần thánh đế anh minh
Đại vương Hưng Đạo thần binh tướng trời
Mở hội nghị muôn nơi khí thế
Khúc Diên Hồng vang rội non sông
Hịch truyền Vạn Kiếp văn chương
Lệnh trao chín bộ Chương Dương phất cờ
Cưả Hàm Tử máu đào loang lổ
Sóng Phú Lương sét nổ ải Tần
Giang Hoài bốn tỉnh ra quân
Thăng Long bốc lưả Mộc Chân kinh hoàng
Quyết sinh tử Lạc Hồng con cháu
Mấy ngàn năm lịch sử tiền nhân
Vô danh rực ánh gươm thần
Vua tôi chiến tướng quân dân một lòng
Phá cường địch hoàng ân báo quốc
Trăm họ cùng mưa móc ơn dày
Hai lần Tiết chế trao tay
Đại vương phát lệnh cỏ cây reo hò
Các dũng tướng anh hào lẫm liệt
Giưã tam quân tiếng thét có đây
Bạch Đằng sôi sục khí đầy
Hán, Hồ bay sẽ chôn thây chốn này
Triều non bạc dâng đầy lịch sử
Nước xuống nhanh lệnh đại vương truyền
Bỗng đâu ngàn vạn mũi tên
Nhắm bia Đông hải sấm rền máu trôi
Tiếng pháo hoả kình nghê mắc lưới
Thuyền vương sư quặt lại tranh phong
Tay chèo nổi ngược cơn giông
Tiếng hô Sát Thát vang sông ngập bờ
Kià một giải lau cờ cùng phất
Vùng Duyên giang chớp giật tháng ba
Muà xuân gươm giáo sáng loà
Ngô Quyền từng chém Hoằng Thao năm nào
Gió thôi thúc ba đào quằn quại
Máu càng sôi khí thế dâng cao
Phản công thế giặc nôn nao
Thu quân rút vội thượng lưu đầu nguồn
Giặc trúng bẫy mưu thần sách định
Người phương nam hào kiệt oai phong
Hung nô thuyền bục giưã dòng
Vạn nghìn cọc sắt bàn chông như rừng
Mai phục sẵn xô nghiêng lật sấp
Xé tan hoang tới tấp quân thù
Rồng thiêng tung vuốt máu trào
Vương Sư tiếp ứng ào ào xung phong
Trần Hưng Đạo đạị vương đốc chiến
Bỗng hiện ra xuất trận kỳ binh
Mặt sông phẳng lặng sóng kình
Chim ưng ốc đảo tan tành khói mây
Khắp Á -Âu trận này kiếp nạn
Cõi Ly minh bách chiến quay về
Tiếng tăm Thát Đát não nề
Giấc mơ bá chủ ê chề Hồ Nguyên
Cánh tay thích ảo huyền nét bút
Giết giặc Nguyên Sát Thát còn lưu
Chàm xanh nhuộm đỏ máu đào
Đông A bức hoạ thiên thu cổ truyền
Những ai đã giang biên từng đến
Có nghe chăng ảm đạm sầu miên
Tiếng kình đợt sóng vang rền
Âm u khí lạnh triền miên hãi hùng
Hãy cất tiếng đọc vầng thơ trận
"Thái Bình Dân Yến" lệ ướt nhoà
Tháng giêng kỷ niệm Đống Đa
Sông Đằng kỷ niệm tháng ba... mấy lần?
Chú thích: Chuyển thể từ thơ tự do cuả Vũ Hoàng Chương:
Trường Ca Sát Thát
13.5.2012
Linh Hồn Trường Sa
Cảm tác thơ Tô Thuỳ Yên: Trường Sa Hành
Đảo chếnh choáng Trường Sa gợn sóng
Thăm thẳm sâu mây trắng bốn bề
Mươi người lính thú xa quê
Đêm nằm mộng tưởng trôi về cố hương
Hồn tử sĩ lang thang trôi nổi
Biển mênh mông chở nỗi thương yêu
Xót người cảnh sống sớm chiều
Vì dân vì nước tiêu điều quạnh hiu
Hoang đảo vắng vi vu biển động
Cả một thời nguyên thủy xa xôi
Xanh rờn thảo mộc khắp nơi
Bồng bềnh thân xác nổi trôi âm thầm
Mở tầm mắt bốn trăm hải lý
Giữ giang sơn bi lụy bạo hành
Oán hờn ngùn ngụt trời xanh
Hải quân Trung Cộng rập rình bao phen
Từ thiên cổ sóng thần thê thảm
Thân thế cô bầm tím ruột gan
Nhỏ nhoi suối lệ tuôn tràn
Trùng dương khói trắng tro tàn năm canh
Muà gió xoáy biển xanh khốc liệt
Bãi Tây bồi thống thiết bãi Đông
Điêu tàn cảnh tượng tan hoang
Ngậm ngùi cây cỏ khinh hoàng chim giơi
Hoàng hôn xuống muôn nơi vội vã
Tiếng chim đàn lã chã sương đêm
Đất trời xao động triền miên
Lòng người lính đảo nỗi niềm nhớ thương
Gió hiu hắt hoài hương hải đảo
Truyền thư nhà khói lưả bếp than
Quây quần chờ chín miếng ăn
Đói mồi chim cũng thân tàn xác xơ
Hong râu tóc ngẩn ngơ ngượng ngập
Những lá dưà lập bập bên tai
Nghe tim rạo rực u hoài
Chú em lính mới bồi hồi nhớ ai?…
Mong ấm bưã nước sôi buồn thảm
Hét trong lòng ảm đạm canh khuya
Não nùng chết điếng từ xa
Thương cha nhớ mẹ bốn muà cô đơn
Đêm lẩn thẩn ôm đàn ai oán
Giọng ca ngâm nghèn nghẹn trăng sao
Ngân hà tinh tú lao xao
Lân tinh đom đóm âm u côn trùng
Đất liền gọi nghe không tiếng bạn
Máy thông tin đứt đoạn không gian
Bộ đàm khoảng cách xa gần
Mở vòng tay mẹ chưá chan tấm lòng
Ngày cậm cụi chói chang nắng cháy
Giọt mồ hôi bóng láng thân đen
Lưng trần xoay điệu muá điên
Đêm trăng sóng biển vạn nghìn hiểm nguy
Kià ven bãi bụi cây lụp xụp
Rễ bung rồi trọn kiếp tồn sinh
Ru hồn chiến sĩ quang vinh
Phi lao xào xạc biển xanh ngậm ngùi
San hô mọc tương lai hy vọng
Nghìn năm sau mộng tưởng xa khơi
Trường Sa rỏ hạt mưa rơi
Căm quân bá đạo lạc loài bán buôn…!
1.4.2010 Lu Hà
Tôi Sợ Rác Rưởi
chuyển thơ Phùng Quán: Xưng Tụng Cái Chổi
Tôi ghê tởm mọi loài rác rưởi
Chúng sinh sôi tanh tưởi trần gian
U sầu ảm đạm buồn nôn
Gây bao độc hại thế nhân hãi hùng
Nhiễm tính khí hiền lương cao vọng
Từ những ngày trong bụng mẫu thân
Nâng niu quý trọng nhân quần
Lớn lên ngán cảnh lăng loàn lầm than
Sống trong sạch bần hàn thanh bạch
Mẹ thân yêu đức hạnh muôn vàn
Ba mươi năm đã xa con
Bên tai văng vẳng nỉ non ngậm ngùi
Thương con mẹ để lời trăng trối
Nhớ xa xưa lặn lội thân cò
Sớm chiều trong cõi ta bà
Ngày mưa tháng náng bốn muà con ơi!
Hãy chôn mẹ ở nơi trong sạch
Vầng trăng thanh tùng bách vi vu
Dù cho chót núi mây xa
Quanh năm cây cỏ chim ca hót chào
Tôi thường được người ta mừng đón
Nhiều điạ phương mời đến đọc thơ
Tiền còm bồi dưỡng thi ca
Là tôi ra chợ tìm mua chán chường
Bao cô gái lấy chồng vương vấn
Chọn áo quần son phấn hương hoa
Ba mươi năm đã đi qua
Riêng tôi mua chổi làm quà người thân
Khác tỷ phú tham lam tích trữ
Nhiều bạc tiền giàu có phong lưu
Còn tôi mua cái quét nhà
Kinh hoàng khắp chốn gần xa xem thường
Lũ chúng nó lăng xăng đặc sản
Tìm đồ ăn khắp chốn xa hoa
Riêng tôi lạc lõng bơ vơ
Miền Tây Châu Thổ chổi cau cọng dưà
Tìm chổi chít Quảng Đà, Quảng Ngãi
Còn chổi rành Quảng Trị Thưà Thiên
Quảng Bình chổi xể thiên nhiên
Tuyên Quang chổi cọ nỗi niềm xót xa
Miền Kinh Bắc hiền hoà tha thiết
Vùng Thái Bình chiu chắt chổi rơm
Cao Bằng Yên Bái tình thâm
Chổi giang, mây trúc, thì thầm non xanh
Tôi nguyện ước tái sinh làm chổi
Không cùn mòn quyét dọn bền gan
Nước nhà tìm một công dân
Nhà thơ Phùng Quán tin buồn mọi nơi...
Phó giám đốc chuyên về bán chổi
Sạch môi trường độc hại từ trần
Gia đình bạn hữu xa gần
Trung thành sự nhiệp có còn làm thơ?
Đồng truy tặng hạng ba cao quý
Tấm huy chương sáng chói vinh quang
Chết vì trong sạch bi thương
Ngàn thu vằng vặc trăng suộng não nùng!
14.4.2010 Lu Hà
Người Chân Thật
chuyễn thể thơ tự do của Phùng Quán: Lời Mẹ Dặn
Cha tôi mất năm tôi hai tuổi
Mẹ thương thôi mà tội má hồng
Suốt đời ở vậy không chồng
Chăn tằm dệt vải phòng không bóng người
Mẹ mong đợi tả tơi ngày tháng
Tôi lớn dần thầm lặng trôi qua
Thời gian đằng đẵng mái nhà
Nhớ hồi năm tuổi xót xa nghẹn ngào
Tôi nói dối lệ trào đôi mắt
Lòng mẹ buồn tím ngắt chiều thu
Phút giây vĩnh biệt vì sao
Cha còn gắng gượng thì thào tàn hơi
Nuôi dạy Quán thành người chân thật
Thế mẹ ơi! Chân thật là gì?
Khóc cười vui thích tùy nghi
Ghét yêu thì nói quản chi thâm thù
Chớ nói ghét thành yêu oan nghiệt
Chớ nói yêu thành ghét con ơi!
Ghi tâm khắc cốt nghe lời
Làm người chân thật trọn đời sắt son
Nếu ai hỏi khi con khôn lớn
Bé yêu ai vẹn trọn từ nay ?
Rằng: người chân thật thẳng ngay
Khinh thường lường gạt đổi thay lợi quyền
Họ cười nhạt chớ nên con vẹt
Học lời ai phọt phẹt bé con
Thờn bơn méo miệng bảo tròn
Rỉ tai lôi kéo nước non lập lờ
Lời mẹ dặn in tờ giấy trắng
Tâm hồn tôi từng chặng ai hay
Tự mình rèn rũa thẳng ngay
Nguyện thề chân thật đắng cay thành người
Chờ đợi mãi hai mươi lăm tuổi
Bé mồ côi được gọi nhà văn
Dù bao chướng ngại cản ngăn
Con đường kẻ sĩ khó khăn chẳng lùi
Tôi nhớ mãi ngậm ngùi mẹ dặn
Đời văn nhân lận đận xiết bao
Dù ai đè cổ kề dao
Ghét yêu minh bạch chẳng nao núng lòng
Dù mật ngọt thong dong sự nghiệp
Bả công danh chắng khiếp đảm tôi
Đảo điên chót lưỡi đầu môi
Trắng đen lẫn lộn tanh hôi lợi quyền
Sét có nổ xé nghiền thân xác
Giấy bút tôi tan tác bơ vơ
Dao tôi khắc đá
thành thơ
Nghìn năm còn đó chẳng mờ dấu phai
11.8.2015 Lu Hà
Hận Sầu Ca
kính bái oan hồn Bà Nguyễn Thị Lộ
Như một loài hoa muôn sắc hương
Ngàn thu lưu đọng nỗi đau thương
Trần gian sa đoạ đầy tăm tối
Để mất lòng hoa mãi chói chang
Tráo trở mặt người dạ hiểm sâu
Khinh loài dê chó lấn chen nhau
Đem thân son phấn lưà vua trẻ
Nên để ngàn thu hận oán sầu
Lũ chúng giết nàng thật dã man
Nữ nghi học sĩ vạn muà xuân
Trăm hoa tàn lụi đời dung tục
Riêng đoá tâm sen chẳng nát tàn….
Có một bài thơ gửi cỏ cây
Ru hồn nữ sĩ mãi cao bay
Vi vu mây gió đừng buồn nhé
Ai ở trần ai vẫn nhớ ai?....
Giọt lệ năm nào thật xót xa
Vùi trong cát bụi gió mưa sa
Căm loài quỷ dữ trong hoàng tộc
Muối mặt gương trong bụi bám mờ
Thương nhớ oan hồn một chúng sinh
Hay là Thị Kính chốn điêu linh
Vì ai phải chiụ bao cơ cực
Một tấm lòng trong nặng nghiã tình
Chúng đổ cho nàng hại Ức Trai
Tiền thân con rắn báo oan đời
Khôn thiêng miệng lưỡi quân lèo lá
Vở kịch hoàng cung bịt mũi cười
Có phải gừng cay muối mặn lòng
Mà hồn Nguyễn Trãi vẫn thê lương
Vân du muôn chốn tìm sao thấy
Để lời trăng trối gửi non sông....
Bi kịch bi tình ôi thảm thương
Thương chồng ái quốc nghiã quân vương
Vì cây dây cuốn nên mang tội
Hận kẻ phanh thây tắm pháp trường
Hồ tây nhớ buổi sóng lăn tăn
Thơ thẩn kià ai mải ngắm nhìn
Trong ánh hoàng hôn chiều vụt tắt
Thương chàng thi sĩ đón trăng lên
Người ấy mà sao thật mến thân
Phong tư đạo mạo dáng phong trần
Thanh cao trán rộng hàng quân tử
Lá thắm thơ đề đợi gió xuân
Ướm hỏi cô nàng chuyện ái ân
Thon thon rực rỡ đoá hương trần
Trai tài gái sắc trong thời thế
Chung sức chung lòng với nước non.....
Chúng bảo rằng ai là rắn xưa
Tung tin bịa đặt với sơn hà
Già mồm ma quái hòng thêu dệt
Buôn phấn bán hồng trăng gió mưa...
Đau xót thương thay tuổi thiếu niên
Thâm cung vô độ chốn lăng loàn
Chè ngon tửu ngọt dâng ngôi báu
Nữ sắc thâu canh lụi sức tàn
Chuyện đã qua rồi Nguyễn trãi ơi
Tấm lòng trung nghiã có ai hay
Ngàn năm hận để chôn lòng thiếp
Chẳng chiụ Trương Lương lánh sự đời ?
Con cháu ngàn sau có biết cho
Thương bông sen nở giưã bùn nhơ
Thanh danh khí tiết chôn vùi lấp
Cái án Lệ Chi lệ ưá trào...
Chúng đã khép nàng tội giết vua
Vì nàng trí rộng đức nhân từ
Con hoang quỉ dữ mơ ngôi báu
Hoàng tử Tư thành lánh nạn xa....
Mong lập miếu thờ hương khói nhang
Ghi công liệt nữ đại công thần
Người đời mắt thịt không suy xét
Nên để ngàn thu hận lá vàng...
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét